Dương Mẫn phát hiện ra ánh mắt của cô, lần đầu tiên cười cười chào đón, không có lực công kích gì.
Tống Nguyệt Minh nhìn thoáng qua, không mừng không giận, Tống Nguyệt Minh trước đây bởi vì nam nữ chủ đính hôn từ bé mà rất không thoải mái, mỗi khi gặp được thì sẽ gây phiền phức cho Dương Mẫn, nhưng bây giờ cô không có cái tâm trạng đó. Đặc biệt nghĩ đến Dương Mẫn cũng là cô em họ mà Vệ Vân Khai không thừa nhận, trong lòng càng thêm sầu.
“Nguyệt Minh, đi thôi!” Hoàng Chi Tử nắm chặt tay cô.
Tống Nguyệt Minh lấy lại tinh thần, nhìn thấy con thỏ hoang kia không có người hỏi thăm, buột miệng thốt ra: “Mẹ, chúng ta mua con thỏ kia đi.”
Chỉ cần con gái không để ý đến Tống Bách Hằng, Hoàng Chi Tử đương nhiên đáp ứng nhu cầu của cô, kéo cô đi đến trước mặt người đàn ông trẻ tuổi bán thỏ, hỏi hai con thỏ hoang bán thế nào, người ta ra giá hai đồng tiền một con, vừa khéo hai con thỏ hoang này là một con đực một con cái, Hoàng Chi Tử khẽ cắn môi mua chúng cho cô.
Đúng lúc này, Tống Kiến Cương đến đón bọn họ, vừa hay đúng lúc gặp phải một nhà ba người Tống Bách Hằng, Hoàng Chi Tử hận không thể trực tiếp đưa hai đứa con một trai một gái chạy nhanh về nhà, đây là chuyện gì vậy trời!
Cũng may mà Tống Kiến Cương không dám chào hỏi với bọn họ, bỏ dưa hấu vào cái bao tải vác lên, hai tay cầm theo thỏ hoang, người một nhà thu hoạch phong phú đi về nhà.
Nhưng thật ra Tống Bách Hằng có nhìn Tống Kiến Cương vài lần, khóe miệng mím chặt, người đàn ông cười hì hì này trong lòng có ý xấu, nếu như anh về bộ đội, trong nhà chỉ còn lại mẹ và vợ, sau khi về đến nhà không khỏi thương lượng cùng Hạ Mai Hương: “Mẹ, hay là mọi người cũng dọn vào ở trong thành đi.”
Hạ Mai Hương nhăn mày lại: “Dọn vào trong thành làm gì? Chúng ta có nhà của chính mình, vất vả đi vào thành làm gì, tiền của con chính con tự giữ đi!”
“Nhưng mà--”
“Không có nhưng nhị gì hết, hay là ông ta cho con tiền rồi?”
Tống Bách Hằng lắc đầu, vẻ mặt âm trầm: “Con sẽ không lấy tiền của ông ta.”
Hạ Mai Hương vẻ mặt phức tạp, im lặng hồi lâu mới thở dài một hơi: “Con không cần lo lắng cho mẹ, yên tâm làm việc ở bộ đội, chờ sau này cho Tiểu Mẫn tùy quân, sinh được con trai rồi mẹ sẽ giúp các con nuôi lớn, đến lúc đó mẹ lại trở về, ông bà các con đều được chôn cất ở đây, sau này mẹ cũng muốn được chôn ở đây!
Bà kiên quyết không dễ dàng lay chuyển, Tống Bách Hằng không dám khuyên nữa, hai mẹ con ở dưới ánh đèn thương lượng danh sách khách mời.
….
Tống Vệ Quốc suốt đêm làm chuồng cho hai con thỏ hoang. Vẫn cứ theo ý con gái nuôi chúng đi, hơn nữa Đại Bảo cũng hứng thú với hai con thỏ, dậy sớm đến xem chúng nó.
“Nuôi một thời gian sẽ có thỏ con, đến lúc đó ăn cũng không muộn mà.” Tống Nguyệt Minh lấy lý do đầy đủ, nhà họ Tống không thiếu thịt ăn, có thể nuôi con thỏ, hơn nữa con thỏ có khả năng sinh sản cao, không không bao lâu nữa sẽ sinh ra một bé thỏ con, cô đoán rằng chàng trai kia nếu không cần dùng tiền gấp hoặc không có thời gian nuôi dưỡng sẽ không dễ dàng bán hai con thỏ này đi.
Tống Vệ Quốc cũng ngẫm nghĩ như thế, cũng không thiếu bốn đồng, dù sao cũng phải cắt cỏ cho cừu cũng có thể thuận tiện lấy cỏ cho chúng nó ăn no.
Đây là thỏ do chính mình yêu cầu mua về, Tống Nguyệt Minh rất để tâm chúng nó, thường xuyên lấy cỏ đút cho chúng nó. Không đợi cô có cảm xúc hồi hộp gì thì ngày chính thức gặp mặt đã vèo vèo vèo đến trước mắt rồi.
Cùng ngày đó ở nhà Tống Vệ Cầm lật đật gặp mặt không giống nhau, lần này là bà mối chính thức đưa Vệ Vân Khai đến nhà, một chuyện không cần phiền đến hai chủ, Vương Bảo Trân vẫn mời Tống Vệ Cầm. Người Tống gia đều ở nhà, bao gồm cả bà nội Tống và hai vợ chồng Tống Vệ Dân cũng tới, bọn họ muốn chính thức nhìn xem ngoại hình và tính cách của bên nam.
Vệ Vân Khai đi xe đạp chở Tống Vệ Cầm từ thôn Ngụy Thủy đến Tiểu Tống Trang, một đường đạp xe ổn định vững vàng. Đên cửa nhà Tống Vệ Cầm không giấu nổi tươi cười, thế này thì đối với cháu gái bà có bao nhiêu là để tâm đây!
“Mẹ, anh cả, em hai, con đưa Vân Khai đến gặp mặt cùng Nguyệt Minh.”
Hoàng Chi Tử vội vàng mời bọn họ ngồi xuống: “Nguyệt Minh, con rót trà cho cô lớn con đi!”