Kiều An giống như con sói nhỏ bảo vệ mẹ, cậu nhóc nhanh chóng dùng tốc độ ánh sáng nhào lên người mẹ mình, tiện đà chui vào ngực Kiều Lộ, giang hai cánh tay bảo vệ mẹ, mặt cậu nhóc căng chặt lại, “Không được cù mẹ cháu! Không được cù mẹ cháu!”
Kiều Yên trừng mắt nhìn nhóc, “Cháu, thằng nhóc vô lại này, cháu ăn của dì hai, ở nhà dì hai, kết quả là cháu đi giúp mẹ cháu! Thằng nhóc bạch nhãn lang này.”
“Dì hai đừng cù mẹ cháu!” Cậu nhóc vẫn như cũ cố gắng che chở cho Kiều Lộ:
“Cháu cái thằng nhóc này.” Kiều Yên không ngừng cười được, giơ tay lên tấn công khuôn mặt nộn nộn của cháu trai mình, “Với cái thân nhỏ xíu của cháu á hả, dì hai búng ngón tay một phát là cháu bay ra đảo chơi với cá mập rồi, còn ở đây bảo vệ mẹ cháu sao?”
Kiều An vẫn cố chấp bảo vệ mẹ của mình, cậu nhóc như con sói nhỏ mà gào lên: “Dì hai không được cù mẹ cháu nữa! Không được a!”
Kiều Lộ cực kỳ cảm động, vội vàng quay người giải cứu con trai, còn ôm cậu nhóc trong ngực mà cọ cọ, “Muah, chỉ có Kiều An là thương mẹ thôi: Đúng là ruột rà có khác, không như ai đó ha.”
Kiều Yên thở phì phò mà chọc chọc trán cô, “Chị không phải là chị em a?”
Kiều Lộ vội vàng lăn ngược lại dỗ chị mình, “Ruột, ruột, ruột! Tới! Em hôn một cái nào!”
Kiều Yên ghét bỏ đẩy cô ra, “Đi đi đi, chị lười để ý đến em: Mau đi mau đi, mau một chút gả cho người ta, thấy em là chị thấy phiền rồi.”
Lời vừa dứt, hai chị em đồng thời sửng sốt:
Ánh mắt Kiều Lộ hiện ra tia vui sướng, “Chị, vậy chị là….không phản đối nữa?”
Trên mặt Kiều Yên hiện ra một chút mất tự nhiên, chị cố gắng giữ vẻ bình tĩnh, “Chị phản đối thì có lợi ích gì? Nếu phản đối có tác dụng thì em còn có Kiều An?”
Đây là tín hiệu tốt a:
Tuy rằng cô không biết vì sao chị mình không còn thành kiến với Từ Hải Châu, nhưng điều này không ảnh hưởng gì đến việc Kiều Lộ mừng rỡ như điên:
“Cảm ơn chị!”
Cô kích động đến mức ôm Kiều Yên thật chặt, ôm chặt đến mức Kiều Yên phải dùng sức để đẩy cô ra, “Dính chết đi được!”
Kiều Lộ mặc kệ, cô cười cười, tiện đà cô bế con trai Kiều An lên, hôn nhóc một cái thật kêu, “An An, nghe được không, dì hai cho phép: Chúng ta mau chóng gả đi rồi ra ngoài!”
“Không ra ngoài.” Cậu nhóc theo phản xạ có điều kiện mà ôm chặt cô, trong lời nói hiện ra vài phần vội vàng:
Nhóc rất thích nơi này, nơi này so với nông thôn thì tốt hơn nhiều: Nơi này có nhiều món ăn ngon, cũng không ai khinh dễ nhóc: Dì hai là người tốt, dì hai dẫn bọn họ lên thành phố, dượng cũng là người tốt, dượng mua cho nhóc bánh quy ăn rất ngon:
“Không được, chúng ta không thể ăn vạ ở nhà dì hai mãi được: Chúng ta cần phải tìm nhà cho mình.” Kiều Lộ cuối đầu cụng trán với con trai, ôn nhu giải thích cho cậu hiểu:
“Con là nhóc không có lương tâm, dì hai không thể cho con ở cả đời.” Kiều Yên nói giỡn với cậu nhóc:
“Con muốn mẹ.” Mặc kệ đi chỗ nào, chỉ cần có mẹ là được: Cho dù là phải quay về nông thôn, chỉ cần mẹ ở đó thì nhóc cũng đi theo:
Kiều Lộ thân mật cọ cọ mũi đứa con trai nhỏ của mình, “Con yên tâm, mẹ sẽ dẫn theo con heo nhỏ này.”
Tuy Kiều An vẫn còn lo lắng, nhưng cậu nhóc ở trong lòng mẹ không quên đính chính lại, “Con không phải là heo, con là Kiều An.”
Lời này vừa nói ra, tim Kiều Lộ liền mềm nhũn:
Đứa trẻ đáng yêu như thiên sứ thế này, cô luyến tiếc a, cô mới không vứt bỏ cậu nhóc đâu:
==================
Xin chào cả nhà, mình là Tô Nhi đây: Tuần sau, mình bận ôn thi học kỳ nên có thể mỗi ngày chỉ đăng một chương thôi nha: Hết tuần sau, mình thi xong, mình sẽ bù cho các bạn nha: