Tuy trong lòng Lý Hồng Quân vừa kinh ngạc vừa cảm thán, kinh ngạc nhiều hơn cảm thán nhưng ẩn bên trong anh ta vẫn có chút hâm mộ Từ Hải Châu:
Dáng người Kiều Lộ tốt như vậy, cho dù là kết hôn lần ba đi nữa thì có mấy nam nhân có thể cự tuyệt? Đáng tiếc lại bị tên tiểu tử Từ Hải Châu không hiểu phong tình này chiếm trước:
Rốt cuộc vẫn là chuyện của người khác, vui thì vui vậy thôi, Lý Hồng Quân nghĩ không nên chọc tức Từ Hải Châu: Anh ta cười ha hả, chơi với cậu nhóc Kiều An đang ngồi trên ghế kết quả là bị lão nhân gia cao lãnh không phản ứng tới anh ta, nhìn anh ta như thằng hề đang diễn hài:
Lý Hồng Quân bị bộ dạng cao lãnh của cậu nhóc chọc cho bật cười, anh ta buồn bực mà gãi gãi đầu, “Hắc, này tiểu đồng chí, còn rất có khí phách nha, không hề thua chú Lý đây.”
Từ Hải Châu: “..........”
Kiều Lộ phụt cười, nhìn về phía Từ Hải Châu, “Người bạn này của anh thật là buồn cười.”
Từ Hải Châu bất đắc dĩ thở dài, “Ngày thường anh ấy cũng nói nhiều như vậy.”
Lời này đã chọc cười Kiều Lộ, không khí một lần nữa sôi nổi hẳn lên:
Lúc này, Kiều Lộ mới quan sát sạp của Từ Hải Châu kỹ lưỡng: Sạp đều bày bán những đồ trang sức, mấy thứ nhỏ linh tinh, kiểu dáng rất đa dạng, nhưng mấy thứ này trong mắt Kiều Lộ đều là những món đồ cũ xưa, ở thế kỷ 21 mấy thứ này đã sớm thành “vật cổ quốc dân”, không có gì mới mẻ:
“Từ Hải Châu, sao anh lại nghĩ đến bán mấy món trang sức?” Kiều Lộ có chút tò mò mà cầm một dây cột tóc pha lê lên thưởng thức:
Lý Hồng Quân giành trả lời, “Nữ nhân dễ dụ!”
Từ Hải Châu: “......Đó là quan điểm của anh đừng có áp đặt lên người tôi.”
“Đặt cái đầu cậu.” Lý Hồng Quân nhanh chóng chuyển động, anh ta bỗng nhiên vỗ vỗ vai Kiều Lộ, nhỏ giọng nói: “Đồng chí Kiều Lộ, nói cho cô một bí mật.”
Kiều Lộ nghi hoặc, thò tai lại gần nghe, không nghĩ tới tên nhóc Từ Hải Châu cũng thò đầu qua nghe:
Lý Hồng Quân líu lưỡi, “Ai làm gì đâu, anh nói nhỏ với đối tượng của cậu, cậu qua đây làm cái gì?”
Từ Hải Châu: “.............Anh còn biết cô ấy là đối tượng của tôi?”
“Ha ha ha~~~”
Từ Hải Châu đương nhiên biết tên Lý Hồng Quân này ngày thường không đàng hoàng, cũng không đứng đắn: Nhưng anh ta lại rất có nghĩa khía, anh ta từng nói cả đời không cưới vợ, cũng không đụng vào vợ bạn:
Tuy là như vậy, nhưng Từ Hải Châu vẫn liếc Lý Hồng Quân một cái:
Lý Hồng Quân cợt nhà mà đem anh đẩy ra, cùng Kiều Lộ nói nhỏ, “Ở chỗ này có ba nhà bán đồ trang sức, nhưng Hải Châu là người bán được chạy nhất, cô biết vì sao không?”
Kiều Lộ không hiểu, “Vì sao?”
Lý Hồng Quân không nói mà chỉ chỉ mặt mình, rồi nhìn Kiều Lộ:
À, cô đã hiểu:
“Thế a.” Kiều Lộ không khỏi cảm thán:
Cô nhìn Từ Hải Châu cười cười, “Đây là lý do anh bán đồ trang sức?”
Vẻ mặtt Từ Hải Châu có chút khó hiểu, “Nguyên nhân gì?”
Còn không phải bởi vì trang sức không cần bỏ nhiều vốn, không cần sợ hết hạn, lại được nhiều người yêu thích sao? Chẳng lẽ còn có nguyên nhân sao?
Còn có lý do gì mà anh không biết sao?
Lý Hồng Quân tiếp tục lôi kéo Kiều Lộ nói chuyện:
“Bất quá đồng chí Kiều cứ yên tâm, tôi sẽ giúp cô nhìn chằm chằm cậu ấy! Chỉ cần có tôi ở đây, tuyệt đối sẽ không có cô gái nào dám đánh chủ ý lên người cậu ấy!” Quan trọng nhất là, khi biết Từ Hải Châu đã có đối tượng thì mấy cô gái ấy sẽ không còn hứng thú liền xoay đầu chọn anh ta: Diệu kệ diệu kế!
Kiều Lộ còn chưa biết nguyên nhân sâu xa, cô che miệng cười, “Vậy cảm ơn ý tốt của anh nha đồng chí Lý.”
Hai người nhìn nhau cười, làm ra bộ dạng thần bí làm cho Từ Hải Châu có chút tò mò: Nhưng ngẫm lại, với tính cách của Lý Hồng Quân sẽ nói với Kiều Lộ cái gì? Ngoài bốc phốt anh….
Anh nhìn sang thấy Kiều Lộ đặc biệt vui vẻ, thở dài ~ Cô vui vẻ là được rồi:
Lý Hồng Quân dời đề tài, “Cô xem, vớ tôi bán đều là vớ nữ, đôi nào thêu hoa thì bán đều bán rất chạy, vớ cho nam một tháng bán ba đôi còn không bán nổi: Cuối cùng còn lại đều là tôi tự mang.”
Đối với vật dụng hằng ngày, nam thường không có nhiều nhu cầu như nữ: Nam nhân thường thì mua thuốc lá và rượu nhiều hơn:
“Kia, dứt khoát bán tất nữ đi.” Kiều Lộ nói:
Lý Hồng Quân cũng tán đồng mà giơ ngón cái lên, “Ý tưởng này không tồi, chúng ta không mưu mà hợp!”
Kiều Lộ cười cười, tiện đà lại chú ý tới chi tiết, “Các anh bán ở đây không dùng lều rồi trời mưa phải làm sao bây giờ? Mùa hè nắng gắt cũng phơi nắng đi?”
“Có lều thì không dễ chạy.” Từ Hải Châu trả lời:
Lý Hồng Quân cũng nói, “Mấy thứ Hải Châu bán thì không cần quá lo lắng, tất của tôi mới sợ bị ướt!”
Xác thật, mấy món trang sức đều làm từ vật liệu không thấm nước, nhưng tất thì không được như vậy: