Mấy người bọn họ lục tục kéo nhau vào nhà, lúc này Lữ Tú Hoa mới phát hiện có sự xuất hiện của Từ Hải Châu, bà chỉ vào anh rồi hỏi Kiều Lộ, “Kiều Lộ, cậu ấy là?”
“Mẹ, đây là đối tượng của con, anh ấy tên Từ Hải Châu.”
Trong lòng Lữ Tú Hoa lộp bộp một tiếng, bà nhìn chằm chằm vào anh: Ngưu Xảo Lệ cùng Kiều Mẫn Quyên đứng một bên tò mò đánh giá Từ Hải Châu:
“Nha, này….Đây là đối tượng của em?” Ngưu Xảo Lệ vỗ vỗ tay đừng dậy, chị ta đánh giá tỉ mỉ Từ Hải Châu một lượt, “Nhìn không tồi chút nào, so với Cát Văn Minh còn tốt hơn.”
Cái gì nên nói cái gì không, nói cái tốt cái đẹp ai đời đi nói cái xấu: Đang êm đẹp chị dâu cô nhắc đến tên tra nam Cát Văn Vinh kia làm gì không biết:
Chị dâu cô thật là….
Lữ Tú Hoa trong lòng cũng có chút không thoải mái, bà chạy qua tiếp đón con gái cùng đồng chí nam con mình dẫn về:
“Là đồng chí Từ đúng không? Tới, vào đây uống nước.” Lữ Tú Hoa đem cái ly tráng men đưa qua:
“Trên đường vất vả đi, mấy đứa đi cái gì về quê?”
Từ Hải Châu chỉ chỉ xe đạp ngoài cửa, “Chúng cháu đạp xe về ạ.”
“Nga, vậy cũng đủ vất vả.”
Từ Hải Châu cười cười, đem cái túi mang theo mở ra, bên trong là quà tặng anh chuẩn bị cho người nhà họ Kiều:
Đường đỏ, bánh anh đào, mấy túi kẹo mừng, lại thêm hai cân thịt heo: Bởi vì đường xá xa xôi, không thể mang theo nhiều đồ: Bất quá, nhiêu đây đối với nông thôn cũng là đồ ăn quý hiếm rồi:
Từ Hải Châu vốn dĩ cảm thấy chỉ mang theo bánh kẹo thì không đủ thành ý: Nhưng Kiều Lộ lại không cho anh mang nhiều: Cô nói mình cùng chị dâu quan hệ không tốt, mang về nhiều thì bị chị ta chiếm làm của riêng:
Ngưu Xảo Lệ năm mười tám tuổi thì gả đến Kiều gia: Cha mẹ Kiều đem tài sản của mình giao cho con trai lớn, con trai lại đem cho vợ quản lí: Thế cho nên, trong nhà họ Kiều, từ lớn đến bé đều gầy như que diêm, tiền chi tiêu đều bị Ngưu Xảo Lệ chiếm:
Kiều Lộ và Kiều Yên đều không thích người dâu này: Quan hệ của với người chị dâu này trong ký ức của cô không hề tốt đẹp chút nào:
Cô nhớ rõ, khi chị ta gả qua thì cô mới mười một tuổi: Năm ấy, khi học sơ trung, tiền trong nhà đều do chị dâu nắm, một hôm, trường cho nghỉ lễ, cô về nhà xin tiền chị dâu mua băng vệ sinh, nhưng chị ta cư nhiên lại không cho!
Anh hai cô thấy như vậy thì cũng chỉ dám an ủi em gái ha ba câu, rồi ngầm để dành tiền tiếp tế cho em gái, ngoài mặt thì không dám trách cứ vợ của mình:
“Lần này về không mang thứ gì, nên cháu tùy tiện mua mấy món điểm tâm.” Đồ mới được lấy ra, Ngưu Xảo Lệ theo thói quen thu về phía mình: Chị ta không cảm thấy chỗ nào bất ổn, rốt cuộc trong lòng chị ta, mình mới là đương gia của nhà họ Kiều:
Thu xong quà, sắc mặt của Ngưu Xảo Lệ thay đổi 180 độ, chị ta đoạt ấm trà trong tay Lữ Tú Hoa rót nước cho Từ Hải Châu:
“Xem cậu kìa,về đây một chuyến còn khách khí cái gì, đều là người một nhà mang điểm tâm về làm gì thật lãng phí tiền!” Chị dâu một bên lải nhải oán trách, một bên nói không ngừng:
“Tới tới, uống nước, đi đường lâu như vậy hẳn là mệt mỏi đi.”
“Cảm ơn chị dâu.” Kiều Lộ ngoài cười nhưng trong không cười tiếp nhận chén trà, cô đưa cho con trai uống trước rồi mới tới lượt mình:
“Oa, cô nhỏ, mấy món cô nhỏ mang về đều có thể ăn sao? Đây là thứ gì nha?” Kiều Mẫn Quyên ghé lên bàn, chỉ vào mấy cái túi tò mò:
“Xem cái gì, con còn muốn ăn?” Nói về làm bộ làm tịch, đây là việc Ngưu Xảo Lệ am hiểu nhất:
“Đây là để dành đến tết đãi khách!”
Vừa nói, Ngưu Xảo Lệ nhanh tay thu dọn mấy cái túi đem vào phòng chị ta khóa lại:
Nói là cho khách khứa tới ăn, trên thực tế, đây là chị ta luyến tiếc, còn để cho ai chỉ có trong lòng chị ta mới biết:
Kiều Lộ vẫn luôn thắc mắc, cô không hiểu anh cô tìm đâu ra người vợ ba chấm như thế này:
Lữ Tú Hoa thấy như vậy thì không thể nào cao hứng: Nhưng bà cũng ngại nói ra, đành sửa miệng sai cháu gái, “Quyên Nhi, con mau kêu cha cùng ông nội về nhà.”