Nếu như thật sự không được, vậy hắn sẽ dùng thủ đoạn đưa người đến tay trước.
Chờ đến khi gạo đã nấu thành cơm, hắn không tin cô sẽ không chịu khuất phục.
Đồng Nghiên nhíu mày, cuối cùng vẫn phải quay về chỗ của mình.
Cô thật sự không muốn ở lại chỗ này, nhưng tiền lương chưa đến tay thì cô vẫn chưa thể đi được.
Ba lăm đồng lận đó.
Ngồi trước máy may, cô nhìn những miếng vải vừa quen thuộc vừa xa lạ, cùng sản phẩm đã làm được một nửa ở trước mắt.
Trong phân xưởng tràn đầy tiếng cành cạch của máy móc.
Cô chỉ mất một lúc để nhớ lại tiến độ hiện tại.
Động tác cô thoăn thoắt, tố chất nữ công bên trong cô nổi bật vượt trội.
Có mấy người đi vào trong phân xưởng.
Đường Vĩ nhìn thấy ba người đàn ông trung niên bước vào, biết bọn họ là lãnh đạo đến thanh tra, hắn liền ở bên cạnh tươi cười đến là hèn.
Mấy ông ấy quan sát tiến độ phân xưởng xong thì vừa lòng gật đầu.
Khi thấy động tác của Đồng Nghiên, ý cười trên mặt các ông càng sâu.
“Ông Đường này, nhà xưởng do cậu này quản lý khá đấy.
Nếu người bên trên có hỏi, tôi chắc chắn sẽ ăn ngay nói thật.”
Người đàn ông trung niên bên cạnh nói với xưởng trưởng Đường, ba của Đường Vĩ: “Đặc biệt là cô gái kia, đôi tay rất khéo.
Nhân tài như vậy nên cố gắng bồi dưỡng cho tốt.”
Xưởng trưởng Đường ở bên cạnh vội vàng cười đáp: “Chủ nhiệm nói đúng.
Cô bé ấy tên là Đồng Nghiên, người giỏi nhất ở chỗ chúng tôi.
Đứa nhỏ này vừa giỏi lại vừa chăm chỉ, bệnh nặng mới khỏi xong đã vội vã tới đây làm việc.
Thật sự có thể xếp hạng tiên tiến.”
“Đồng chí như vậy chắc chắn phải khen ngợi thật tốt.
Vậy đi! Hạng tiên tiến lần này là của cô ấy, khen thưởng 50 đồng.” Vị chủ nhiệm ấy càng nhìn càng cảm thấy Đồng Nghiên là một hạt giống tốt, ông đứng bên cạnh liên tục gật đầu.
“Dạ dạ, cảm ơn chủ nhiệm đã đề bạt cô bé này.
Đợi chốc nữa tôi sẽ nói cho cô ấy biết, cô bé chắc chắn sẽ rất vui.” Xưởng trưởng Đường vội vàng nói.
Sau khi lãnh đạo thị sát xong, Đồng Nghiên vào phòng xưởng trưởng, cô đứng bên ngoài gõ cửa.
Kẽo kẹt! Đường Vĩ thò đầu ra xem thử, thấy người tới là Đồng Nghiên hắn liền nở nụ cười niềm nở.
“Đồng Nghiên, tìm ba anh có việc gì à?”
“Ừ.” Đồng Nghiên lên tiếng.
“Đúng lúc ba anh cũng có việc tìm em.” Đường Vĩ tránh đường sang một bên, nhìn Đường xưởng trưởng phía sau nói: “Ba, Đồng Nghiên tới rồi.”
Đường xưởng trưởng là một người đàn ông trung niên mập mạp.
Ông mặc áo sơ mi xám tro với quần tây, khi cười tươi mặt mũi hiền hậu.
Đồng Nghiên nhớ tới kiếp trước nên biết người đàn ông này không đơn giản như vẻ bề ngoài như vậy.
Ông không chỉ trục lợi trung gian bỏ vào túi riêng, mà còn nuôi tình nhân bên ngoài.
Người tình nhân đó sinh cho ông một đứa con.
Nhưng ông không dám nói rõ với người vợ trong nhà, dù sao nhờ mẹ Đường Vĩ ông mới có được ngày hôm nay.
Kiếp trước cô gả cho Đường Vĩ, mẹ Đường Vĩ tra tấn cô đủ kiểu, người đàn ông này ngày nào cũng híp mắt nhìn cô, nếu không phải sau này nhà xưởng xuống dốc, chuyện ông nuôi tình nhân bị mẹ Đường Vĩ phát hiện, hai người như hai con chó cắn xé trông rất khó coi, chỉ sợ cô không sống dễ chịu được.
“Đồng Nghiên lại đây, cháu mau ngồi đi.” Đường xưởng trưởng nhìn Đồng Nghiên cười, nói: “Bác cũng đang muốn tìm cháu, cháu liền tới đây.”
“Xưởng trưởng, cháu tìm bác là muốn…” Đồng Nghiên còn chưa nói xong, Đường xưởng trưởng ngắt ngang lời cô.
“Cháu đừng nói trước, cứ để bác nói trước cho.” Đường xưởng trưởng cười ôn hòa: “Đồng Nghiên à, lúc nãy lãnh đạo đến thị sát cháu chắc biết nhỉ?”
“Dạ.” Vậy thì sao?
Đồng Nghiên không thay đổi sắc mặt.
Kiếp trước cô không bắt đầu làm ở đây sớm như thế này, vậy nên không xuất hiện chuyện ngày hôm nay.
Cô cũng không biết sẽ có hiệu ứng cánh bướm.
“Là thế này, lãnh đạo tới thị sát, hỏi coi công nhân tiến tiến.
Bác cố ý nhắc tới cháu, nhưng khi bọn họ gặp cháu thấy tinh thần cháu không tốt, còn có chút do dự.