“Các chị em, các chị dâu nhỏ, đây là quần áo tôi làm thủ công, mỗi một bộ bảy đồng.
Mọi người lại đây xem một chút đi, chắc chắn đáng đồng tiền bát gạo, tham gia các loại tiệc đều rất thích hợp.
Mỗi một kiểu dáng chỉ có một cái, cũng không lo đụng đồ với người khác.
Chị gái này, dáng người của chị thật đẹp, quần áo của chúng tôi như làm riêng cho chị vậy.
Chị đến xem một chút đi!”
Một người phụ nữ có chồng ăn mặc thời thượng đứng ở trước chỗ bán hàng, dùng ánh mắt xoi mói nhìn lướt qua quần áo, nhíu mày nói: “Kiểu dáng không tệ, vải rất bình thường, như vậy mà cũng đáng bảy đồng?”
“Chị à, bảy đồng còn không mua nổi túi trong tay chị đó! Màu sắc của vải này rất tôn chị, chị phải tin ánh mắt của tôi.
Vốn dĩ chị tuổi trẻ xinh đẹp, nếu thay bộ quần áo này vào, nhất định có thể càng đẹp hơn.” Đồng Nghiên nhìn người rất chuẩn.
Người phụ nữ này nhìn mặt thì xoi mói, thực ra đã động tâm rồi.
Bây giờ mê hoặc cô ta mấy câu nữa chắc chắn có thể hoàn thành đơn bán đầu tiên.
Đồng Nghiên mang bộ váy mà người phụ nữ đó nhìn trúng ra trước mặt cô ta.
Chiếc váy màu trắng hồng xen kẽ, phần eo may ôm vào rất đẹp.
Bây giờ quần áo ở thời đại này không có bao nhiêu kiểu dáng, phần eo gần như đều may thẳng như ống tre, hoàn toàn không nhìn ra được đường cong.
Người phụ nữ đó vừa nhìn là người quyến rũ, nhìn thấy váy có đường cong như vậy liền động lòng.
“Được, mua một bộ trước thử xem.” Người phụ nữ không thiếu tiền, thấy quần áo trong tay Đồng Nghiên rất hợp ý của cô ta, dứt khoát sảng khoái trả tiền.
Sau khi việc kinh doanh đầu tiên hoàn thành, gương mặt Diêu Kim Mai tràn đầy tươi cười.
Bà ấy gói bộ quần áo cho người phụ nữ kia xong, vô cùng khách sáo nói: “Đồng chí nhỏ, mời lấy được rồi.”
Còn lại hai bộ quần áo nhưng mà bảy đồng quả thực không phải giá thấp, có nhiều người quan tâm, nhưng người bỏ tiền ra cũng không nhiều.
Sau khi người phụ nữ kia đi, những người khác xem náo nhiệt một hồi liền tản ra.
Diêu Kim Mai lo lắng không bán được quần áo, Đồng Nghiên không có cách nào báo cáo kết quả cho nhà xưởng.
Bà ấy nhìn nhìn xung quanh, nhìn thấy người trong chợ càng lúc càng ít, cứ như vậy thì hai bộ quần áo sẽ không bán được.
Ngay lúc Diêu Kim Mai thấp thỏm không yên, chỉ thấy một cô gái ăn mặc thời thượng vội vàng đi về phía bọn họ.
“Bán quần áo, hai bộ quần áo này tôi đều muốn.” Cô gái đó chỉ chỉ bộ quần áo trên tấm vải cũ.
Đồng Nghiên quan sát cô gái trước mặt.
Cô ấy trang điểm đậm, cả người có mùi gió bụi rất nặng.
Nhưng đây không phải điều cô quan tâm, cô chỉ quan tâm có thể buôn bán tốt hay không, chuyện không đâu của người khác cô không quan tâm.