Vì quần áo có hạn nên ai cần ra cửa thì người đó mặc, còn không ra ngoài thì ở trong nhà trần chuồng cả ngày.
“Bên trên xưởng trưởng còn có người khác, nên không làm chủ được.”
“Vậy con cẩn thận một chút.
Nếu cơ thể không thoải mái, nhất định phải nói cho cả nhà biết, con nhớ không? Công việc quan trọng, nhưng thân thể càng quan trọng hơn.”
Diêu Kim Mai không nói được lời muốn Đồng Nghiên không màng công tác mà chỉ lo chăm sóc thân thể.
Bà đau lòng con gái, nhưng hiện thực tàn khốc khiến bà cần có lý trí để giải quyết vấn đề.
Chờ con gái trở về nghỉ ngơi, bà sẽ làm chút đồ ăn ngon cho cô, để cô bồi bổ thân thể.
“Con biết rồi mẹ.” Đồng Nghiên hưởng thụ sự quan tâm của người nhà.
Cô không để ý lời lải nhải của Diêu Kim Mai.
Giống như việc cả nhà cùng nhau ăn cơm, là mộng tưởng cuối đời của cô, muốn mà không thể thực hiện được.
Nên hiện tại cô rất hưởng thụ thời gian được cùng người nhà bên nhau.
“Đúng rồi, mấy ngày hôm trước bác gái Vương có tới chơi.
Bác ấy nói thôn bọn họ có một thằng nhóc phi thường xuất sắc, muốn giới thiệu cho con.” Diêu Kim Mai đột nhiên nhắc tới một chuyện khác.
Đồng Nghiên suýt chút nữa ho sặc sụa.
Kiếp trước có phát sinh chuyện này sao? Sao cô không có một chút ẩn tượng nào vậy?
Đúng rồi, kiếp trước cô bệnh nằm trên giường vài ngày, không có khỏe mạnh như hiện tại.
Lúc đó hẳn đã bỏ lỡ!
Xem ra kiếp này cùng kiếp trước sẽ không giống nhau.
...
Đồng Nghiên vỗ vỗ ngực, phụt hạt cơm từ trong khí quản ra.
“Mẹ, con vẫn còn bé mà!”
“Mười tám tuổi mà còn bé gì nữa? Em họ con mười sáu tuổi đã gả chồng, bây giờ bụng lớn rồi kia kìa.”
Diêu Kim Mai trừng mắt nhìn Đồng Nghiên.
Bỗng nhiên, bà nghĩ đến gì đó, nhíu mày nhìn cô: “Có phải trong xưởng con có...”
“Không có.” Không đợi bà nói xong, Đồng Nghiên lập tức phủ nhận.
Nhưng cô phủ nhận vội vàng như thế, liền khiến Đồng Đại Hoa và Diêu Kim Mai ngược lại càng nghi ngờ hơn.
Hai đôi mắt chằm chằm nhìn cô, trong mắt hiện vẻ ngập ngừng và lo lắng.
Con gái lớn lên quá xinh đẹp, mọi người đều công nhận điều đó.
Trong thôn không ít thằng nhóc không phải họ hàng để ý đến cô.
Chỉ là cô được vào đơn vị quốc doanh nên đám con trai miền quê bùn đất không dám trèo cao mà thôi.
Mà nhà xưởng cũng có không ít con trai, mấy đứa con trai ở đó còn có công việc ổn định như vậy, nên để ý con gái nhà họ là chuyện bình thường.
Nếu là người đáng tin cậy, đương nhiên bọn họ sẽ vui mừng.
Vấn đề là hai người không quen ai trong xưởng may, nếu so ra thì mấy thằng nhóc ở thôn mà họ chai mặt, cái đám luôn tìm cách lấy lòng con gái họ vẫn làm ông bà yên tâm hơn mấy người ở xưởng.
“Ba, mẹ, thật sự không có mà.” Đồng Nghiên không biết phải làm sao.
“Không có thì thôi.
Nếu có thì có gì đâu, chỉ cần đưa người về vượt qua cửa ải của chúng ta, đừng để người ta lừa.”
Đồng Đại Hoa nhìn Đồng Nghiên trìu mến.
“Dạ.” Đồng Nghiên vùi đầu ăn cơm, trả lời khẽ.
“Đồng Tiểu Tùng.” Diêu Kim Mai gõ đũa vào tay Đồng Tiểu Tùng.
“Đã nói với con bao nhiêu lần rồi, không được bốc đồ ăn bằng tay.”
“Bị rớt lên bàn nên con nhặt thôi mà!” Đồng Tiểu Tùng bĩu môi, mất hứng nói: “Mẹ, mẹ đánh nhẹ thôi được không! Con đau lắm.”
“Biết đau mới nghe lời, lần sau không phạm lại lỗi này nữa.
Rớt lên bàn không phải lý do, con không để ý mới bị rớt lên bàn.” Diêu Kim Mai rất nghiêm khắc với đứa con trai duy nhất này.
Bọn họ không giống mấy người trọng nam khinh nữ khác trong thôn.
“Tiểu Tùng, hôm nay ba gặp cô Uông của con, cô nói con học theo không kịp.
Gần đây có phải con lơ đãng việc học không?” Đồng Đại Hoa hỏi.
Nhắc tới việc học, vẻ mặt Đồng Tiểu Tùng chột dạ.
Cậu nhìn về phía Đồng Nghiên cầu cứu.
Đồng Nghiên nhìn Đồng Đại Hoa nói: “Ba, đợi lát nữa con nói với em.
Hôm nay mệt mỏi cả ngày, ba đi nghỉ sớm đi!”
“Được, vậy con nói với nó đi.” Đồng Đại Hoa gật đầu: “Nhà chúng ta mong nó đọc sách để có cái mà dựa vào, dù khó khăn thế nào cũng để nó đi học."