Kỳ nghỉ hè này, Kiều Sơ Dương sửa sang lại các vấn đề gặp phải trong quá trình tự học, sau đó thảo luận với Kiều Triển Thiên một hồi lâu, mới từ từ tìm được đáp án cho từng cái, đồng thời trong lòng cũng không ngừng cảm thán, trong vấn đề học tập này, có thầy cô giảng dạy quả nhiên đỡ tốn công sức hơn nhiều, về sau chờ công tác của mình ổn định, nhất định phải đăng ký lớp học bổ túc vào ban đêm mới được.
Trong lòng Kiều Triển Thiên lại suy nghĩ vấn đề khác, nghe nói Kiều Sơ Dương có khả năng sẽ đi bệnh viện quân khu, tuy rằng nơi đó quản lý nghiêm khắc, nhưng đãi ngộ lại tốt vô cùng, hơn nữa hiện tại người ta còn nỗ lực học tập, dựa vào trí thông minh của Kiều Sơ Dương, khẳng định có thể thi đậu đại học, mà bản thân hắn khi tốt nghiệp đại học, cũng sẽ cách cô một khoảng xa, không phải chỉ có một chút hay hai chút.
Trong suốt kỳ nghỉ hè, Kiều Sơ Dương không ngừng học tập, đồng thời cũng tăng thêm thời gian nghiên cứu lô đỉnh. Trải qua nhiều lần nấu thuốc, cái lô đỉnh này càng ngày càng sáng, hoàn toàn tương phản với đạo lý càng dùng càng cũ của những món đồ khác trên đời, điều này khiến cho Kiều Sơ Dương cảm thấy rất kỳ quái, nhưng cũng càng thêm khẳng định, cái lô đỉnh này không phải vật tầm thường.
So với các ấm thuốc bình thường khác, thuốc được nấu ra từ lô đỉnh này tốt hơn rất nhiều, và so với trước kia, hiện tại lô đỉnh này dường như chứa được ngày càng nhiều thuốc, đổ cả một bao thuốc vào cũng hoàn toàn không có vấn đề gì. Nước thuốc nấu ra vừa đậm đặc vừa đắng, thuốc bột đều có màu trắng, như đều lấy ra toàn bộ tinh hoa của thảo dược.
Đối với đặc tính của lô đỉnh, trong lòng Kiều Sơ Dương biết được khá nhiều.
Vào thời điểm tháng 7 của năm, tin tức của bệnh viện quân khu cũng truyền xuống, không ngoài ý muốn Kiều Sơ Dương đã được tuyển chọn. Kiều Sơ Dương biết hồ sơ của bản thân có chút vấn đề, nếu phía bệnh viện quân khu xét duyệt nghiêm khắc, chỉ sợ sẽ không được thuận lợi như vậy, cho nên Kiều Sơ Dương gói một ít đặc sản trong nhà, đưa đến nhà của tổ trưởng, gửi lời cảm ơn.
Tổ trưởng phi thường vừa lòng hành động này của Kiều Sơ Dương, việc này không liên quan đến vấn đề tặng quà hối lộ, mà nó liên quan đến cách làm người cùng với lễ tiết, nhìn những học sinh khác mà, không phải phụ huynh ra mặt tạ lễ, chính là căn bản không thèm xuất hiện nói một lời, so sánh mà nói, Kiều Sơ Dương tự mình tới cửa biểu hiện sự biết ơn, hành vi của mấy người khác liền có vẻ không thích hợp cho lắm.
“Bạn học Kiều Sơ Dương, việc này thầy cũng không có công lao gì nhiều, chủ yếu là hiệu trưởng trường chúng ta cảm thấy em rất tốt, thực vừa lòng, quan hệ giữa ông ấy và vài vị phó viện trưởng của bệnh viện quân khu không tồi, hơn nữa hôm đó biểu hiện của em rất tốt, cho nên mới thuận lợi thông qua.” Tổ trưởng cười tủm tỉm mà giải thích.
Kiều Sơ Dương nói: “Thầy đừng khiêm tốn như vậy, lúc trước cũng nhờ có thầy nhắc nhở em về vấn đề hồ sơ. Không nói đến vấn đề này, thầy cũng đã dạy em hai năm, công ơn còn đó, cho nên tới một chuyến là điều em nên làm.”
Tổ trưởng càng thêm hài lòng, một đứa trẻ vừa có năng lực lại thông minh lõi đời như vậy, khẳng định tương lai sau này hết sức sáng lạng.
Ngồi ở nhà tổ trưởng trong chốc lát, Kiều Sơ Dương lại đi một chuyến đến nhà hiệu trưởng. Tự nhiên lại là một hồi biểu đạt sự cảm kích trong lòng.
Thông báo đến từ bệnh viện quân khu là, tháng 8 phải đi báo danh, cho nên sau khi làm xong những việc này, Kiều Sơ Dương xử lý tốt việc trong nhà, lại đem phần lớn tiền cô có trên người đều giao cho bà nội, mới đến nhận việc.
Bà nội không muốn lấy tiền của Kiều Sơ Dương, nói: “Bà nội không có bản lĩnh đưa cháu vào đại học, làm sao lại có thể cậy già mà lấy tiền của cháu chứ? Nhanh chóng cất đi. Dù cho cháu đi làm ở bệnh viện cũng cần phải có tiền phòng thân a.”