Chuyện này không chỉ nói rõ người trong quân đội có tốt có xấu, và cũng làm rõ được năng lực của vị viện trưởng bệnh viện này, chỉ có một động tác nhỏ liền kéo vị thiếu tá kia xuống nước, vị viện trưởng này không đơn giản a.
Nơi ở của Kiều Sơ Dương cùng Phạm Vệ Phương cách đó không xa, hai người trở về tắm rồi giặt xong quần áo, liền cùng đi ăn cơm.
Sau khi hai người lấy đủ đồ ăn, liền tìm vị trí ngồi xuống.
Đồ ăn ở bệnh viện đều khá tốt, chay mặn phối hợp, còn được cung cấp canh miễn phí. Cơm nước xong còn có thể lãnh một loại trái cây tương đối quý giá như táo hoặc quýt vân vân. Trong mắt của Kiều Sơ Dương, đây quả thực là sướng như tiên.
Hai người đang nói cười vui vẻ, đột nhiên có một người tiến lại đây, hai người ngẩng đầu vừa thấy, vội vàng đứng lên hô: “Phó viện trưởng Ân!”
Người này chính là một trong hai vị phó viện trưởng, tên gọi là Ân Thực, dáng người tròn tròn, thích mặc kiểu áo Tôn Trung Sơn, túi áo trên kẹp một cây bút máy, rất giống như một vị tiến sĩ thời cổ đại. Bất quá ông ấy lại là bác sĩ Trung y chủ chốt của bệnh viện, nghe nói ông ấy không chỉ giỏi về bắt mạch châm cứu mà còn tinh thông cả xoa bóp và kê đơn. Đối với những người có sở trường đặc biệt giống như mình, Kiều Sơ Dương có loại cảm giác thân thiết.
Phó viện trưởng Ân cười tủm tỉm nói: “Ngồi đi, ngồi đi, tiếp tục ăn. Nếu không ngại, tôi ngồi chỗ này được không.”
Hai người đương nhiên là nói không ngại.
“Đồng chí Tiểu Kiều, hôm nay là ngày đầu tiên đi làm phải không?” Viện trưởng Ân cùng hai người bắt đầu cuộc trò chuyện.
Kiều Sơ Dương nói: “Đúng vậy, hôm nay là ngày đầu tiên.”
“Mọi thứ vẫn ổn chứ?”
Kiều Sơ Dương nói: “Đều khá tốt, vẫn ổn ạ. Hiện tại tôi chủ yếu là đi theo Chị Phương học tập, cơ bản đều là cô ấy làm, tôi chỉ nhìn xem.”
“Ừ, đừng nóng vội, từ từ mà học, phòng chăm sóc đặc biệt bên kia yêu cầu với hộ lý tương đối cao. Tôi nhớ rõ hiệu trưởng của cô có nói cô tương đối am hiểu Trung y?” Đây mới là lý do khiến cho ông ấy chú ý cô đi? Bằng không ai sẽ chú ý tới một cô hộ sĩ nho nhỏ.
Kiều Sơ Dương cẩn thận nói: “Cũng khá tốt, chính là lúc đi học cảm thấy tương đối có hứng thú.”
Phó viện trưởng Ân cười ha hả nói: “Không cần quá mức khiêm tốn, có sở trường luôn tốt hơn không có. Về sau muốn tiếp tục học tập, đem những thứ cô học được vận dụng vào công tác của mình.”
Đối với việc Phó viện trưởng Ân “ân cần chỉ điểm”, Kiều Sơ Dương kinh sợ mà đáp ứng rồi, không biết vì lý do gì mà Phó viện trưởng Ân – người nắm thực quyền của bệnh viện này lại hạ mình nói chuyện cùng một hộ sĩ nhỏ như mình nữa.
Phạm Văn Phương ngồi kế bên mở miệng, lời nói hơi mang chút ghen ghét: “Phó viện trưởng Ân chỉ lo nói chuyện với cô, không thèm để ý tới tôi.”
Kiều Sơ Dương nói: “Có thể là do hiệu trưởng trường cũ của tôi có nói gì đó với Phó viện trưởng Ân, ông ấy mới nhiệt tình như vậy. Chờ sau này phát hiện tôi hữu danh vô thực*, liền sẽ xa cách tôi.”
*Hữu danh vô thực: có tiếng mà không có miếng
Phạm Văn Phương nói: “Cô cũng đừng an ủi tôi, tuy rằng hâm mộ cô có năng lực, nhưng tôi cũng biết cô phải trả giá bao nhiêu nỗ lực bao nhiêu mới đoạt được. Về sau cô được phó viện trưởng coi trọng, đừng có quên tôi là được.”
Thật ra cô nghĩ khá thoáng, làm hộ sĩ, nhiều nhất cũng chỉ làm đến chức hộ sĩ trưởng mà thôi, nơi nào có tương lai phát triển gì chứ.
Thời gian cứ như vậy mà trôi qua, công tác hằng ngày không có gì khác biệt, chỉ là giúp người bệnh đổi thuốc, chà lau hoặc đút cơm vân vân, việc không nặng, nhưng rất nhiều và vụn vặt. Giống như Đổng Vĩ Quân, liền yêu cầu thường xuyên giúp hắn hoạt động một chút, miễn cho cơ bắp của hắn bị héo rút.
Trải qua mấy ngày quan sát, Kiều Sơ Dương cũng cảm thấy rất kỳ quái, tình huống của cơ thể Đổng Vĩ Quân bình thường, ít nhất vào thời điểm xem số liệu các hạng mục, đều hết sức bình thường, chỉ là vì sao hắn lại không tỉnh dậy? Hơn nữa bác sĩ cũng nói phần đầu của hắn cũng không có bị thương.