Ngay sau đó mọi người trong phòng trở nên ồn ào hơn, liên tục hỏi Đổng Vĩ Quân có chỗ nào khó chịu và không thoải mái không, có muốn ăn cái gì uống cái gì hay không, có muốn đi vệ sinh hay không. Kiều Sơ Dương dám kết luận rằng nếu Đổng Vĩ Quân đưa ra yêu cầu, người làm mấy việc này nhất định là hộ sĩ bọn họ.
Lúc người nhà họ Đồng rời đi, chỉ còn lại căn phòng bừa bộn, còn có một đống trái cây cùng thuốc bổ sung dinh dưỡng các loại, nhớ tới trước khi An Lan đi nói với mình làm thế nào để sử dụng những chất dinh dưỡng kia, mỗi loại phải ăn lúc nào mới hiệu quả, Kiều Sơ Dương một trận vô ngữ, Đổng Vĩ Quân mặc dù đã tỉnh lại nhưng cơ thể vẫn còn rất yếu, không thể ăn những thứ này.
Mở cửa sổ ra, Kiều Sơ Dương bắt đầu dọn dẹp phòng, Phạm Vệ Phương ở đó lập biên bản thăm khám bệnh, trong khi hai người còn lại trốn sang một bên ăn hạt dưa. Bởi vì không được trọng dụng, cho nên Triệu Mẫn và Hà Lan Lan rất không hài lòng, rõ ràng thời gian làm việc ở đây của hai người bọn họ lâu hơn Kiều Sơ Dương rất nhiều, nhưng người thâm niên hơn như Phạm Vệ Phương cũng không nói gì, hai người các nàng có oán hận cũng chỉ có thể nói sau lưng mà thôi.
Sau khi rửa sạch ly và đem đi cất kỹ, vừa mới quay người lại, Kiều Sơ Dương liền thấy Đổng Vĩ Quân đang nhìn mình chằm chằm.
Kiều Sơ Dương nhớ tới trách nhiệm của mình, vội vàng hỏi: “Có việc gì không? Muốn ăn cơm hay đi vệ sinh?”
Đổng Vĩ Quân lắc đầu, quay mặt lại và nhắm mắt lại. Kiều Sơ Dương không hiểu ra sao, bèn quay người và tiếp tục làm việc của riêng mình.
Chờ sau khi bận rộn xong, cô hỏi Đổng Vĩ Quân còn cần gì nữa không, Đổng Vĩ Quân lắc đầu, Kiều Sơ Dương liền chuẩn bị rời khỏi phòng.
“Đem tất cả đống đồ ăn kia đem đi chia đi.” Đổng Vĩ Quân nhắm mắt lại nói.
Kiều Sơ Dương nhìn núi hoa quả và thuốc bổ sung dinh dưỡng, lắc đầu nói: “Thực xin lỗi, chúng tôi cũng có quy tắc và kỷ luật của riêng mình, không thể lấy đồ của bệnh nhân một cách bừa bãi.”
Hơn nữa những thứ đồ kia có rất nhiều thứ đều là hàng ngoại nhập, khẳng định rất đắt, của cho là của nợ a.
“Tôi hiện tại lấy thân phận đoàn trưởng ra lệnh cho cô, đem đống đồ ăn này đi chia cho mọi người, tôi lại không thể ăn, ăn cũng ăn không hết, để đó rất lãng phí! Tinh thần cách mạng của chúng ta chẳng phải có tinh thần tiết kiệm hay sao? Cô muốn lãng phí thức ăn?” Ngữ khí bá đạo, hơn nữa lại rất cường từ đoạt lý, Kiều Sơ Dương căm hận trong lòng, nhưng không dám thể hiện ra ngoài mặt, đành phải trả lời: “Tôi sẽ gọi bọn họ vào.”
Phạm Vệ Phương đã làm hộ sĩ ở đây được ba năm, tất nhiên có nhiều kinh nghiệm hơn người mới chỉ ở đây một tháng như Kiều Sơ Dương. Sau khi nhìn đống đồ đó, liền nói: “Đoàn trưởng Đổng , anh thật sự ăn không hết nhiều như vậy đồ ăn, chúng ta sẽ lấy đi một phần và để lại một phần đồ ăn có ích cho thân thể của ngài, có thể chứ?”
Đổng Vĩ Quân hiếm có được mà gật đầu, Kiều Sơ Dương cảm thấy bực bội, bình thường mình chiếu cố người này nhiều nhất, cuối cùng ngược lại bị mắng nhiều nhất cũng là mình, người này thật là không biết báo ơn gì cả.
Hai người dựa theo lời Vệ Phương nói, đem những thứ mà Đổng Vĩ Quân không thể ăn chọn ra, cái gì bột sữa bò, bột sữa dê, v.v..., Đổng Vĩ Quân cũng không thể ăn, ngược lại để cho các cô nhặt được không ít đồ tốt.
Khi trở lại ký túc xá, Kiều Sơ Dương lo lắng: “Chị Phương, nếu chúng ta cứ như vậy, liệu người phía trên có trách chúng ta không?"
Phạm Vệ Phương nói: “Cô cứ yên tâm, tôi có kinh nghiệm. Chỉ cần chúng ta đừng lấy quá nhiều là được. Những thứ này không là gì đối với những người đứng đầu trung đoàn. Hơn nữa, khu chăm sóc đặc biệt của chúng ta so với phòng bệnh bình thường vất vả hơn nhiều, chút phúc lợi nhỏ bệnh viện cũng sẽ không quan tâm, hơn nữa tôi đã lưu lại một số thứ tốt cho tổ trưởng chúng ta, tổ trưởng cũng sẽ không tìm chúng ta trách phạt. ”
Kiều Sơ Dương không thể không tán thưởng Phạm Vệ Phương suy nghĩ chu toàn, nhưng mà công việc ở khu chăm sóc đặc biệt vất vả Kiều Sơ Dương không đồng ý với quan điểm này, bởi vì cô cảm thấy công việc hiện tại thực sự rất dễ dàng.