Ông nội chỉ có thể từ bỏ, nhưng trong lòng vẫn lo lắng, thấy Chu Sơ Dương có thể nói chuyện, tự mình ngồi dậy ăn cơm, trong lòng cũng có chút yên tâm.
Sau hai ngày nghỉ ngơi, cơ thể Chu Sơ Dương đã hồi phục, nỗi thất vọng và buồn bã trong lòng đã được thay thế bằng niềm vui được trọng sinh, một lần nữa có thể quay lại, làm sao cô có thể để cho mình đi lên con đường kia một lần nữa?
Sau khi Chu Sơ Dương có thể tự do đi lại, cô bắt đầu giúp bà nội làm một số việc nhà, trước kia cô biết ba mình là người nổi tiếng trong thành phố, được nhiều người săn đón nên cô cảm thấy mình quý giá hơn những đứa trẻ khác, cho nên không muốn làm việc nhà, bây giờ đương nhiên cô phải bù đắp lại.
Bà nội không cho Chu Sơ Dương làm, Chu Sơ Dương vẫn làm theo ý mình, nếu bà không cho cô quét rác thì cô đi cho gà ăn, bà không cho cô nhóm bếp thì cô liền đi hái rau, dù sao công việc của bà nội cũng làm không hết.
Bà nội bất đắc dĩ mà cười nhìn ông nội: “Cú ngã này đã làm cho Dương Dương trưởng thành hơn nhiều.”
Ông nội tuy rằng cũng khuyên Chu Sơ Dương đừng làm mấy việc này, nhưng khi nhìn thấy Chu Sơ Dương làm việc khóe miệng vẫn mỉm cười.
Thực tế ông bà nội cũng không phải ông bà nội của Chu Sơ Dương, mà là ông bà ngoại của Chu Sơ Dương, nhưng xưng hô ông bà nội quen miệng, vẫn gọi như vậy. Ba Chu Sơ Dương lúc trước khi nổi tiếng có về quê, dáng vẻ nhã nhặn tuấn tú, mà mẹ Chu Sơ Dương lại là cô gái đẹp nhất trong thôn, các cô gái trong thôn chưa bao giờ thấy một người đàn ông nào dịu dàng thư sinh nên đều cảm thấy thích thú, mà mẹ Chu Sơ Dương là người xinh đẹp nhất, tự nhiên lọt vào mắt xanh của ba cô, hai người qua lại với nhau không bao lâu đã sinh Chu Sơ Dương. Sau đó ba trở về thành phố, không lâu sau đó mẹ cô cũng đuổi theo, liền không còn tin tức của hai người nữa, trước kia Chu Sơ Dương muốn lên thành phố tìm ba mẹ, hiện tại Chu Sơ Dương đã không còn suy nghĩ như vậy nữa. Thời đại lạc hậu, phương tiện liên lạc không có, ông bà nội không biết, mẹ cô đến thành phố không lâu liền chết vì bệnh, mà nguyên nhân là người mà bà quan tâm nhất đã có tình yêu mới, bà là bị tức chết. Mà kiếp trước, Chu Sơ Dương cũng đi theo con đường cũ của bà.
Nếu có cơ hội, Chu Sơ Dương tự nhiên sẽ không ngu ngốc như vậy nữa, có nhận ba hay không cũng không quan trọng, quan trọng nhất vẫn là bản thân mình sống tốt.
Hiện tại Chu Sơ Dương đã hơn tám tuổi, đúng vào thời điểm cơ thể thân thể. Cho nên mỗi ngày bà nội đều sẽ nấu trứng cho cô ăn, hoặc là chưng hoặc là luộc hoặc là chiên, đời sống vật chất ở nông thôn không phong phú, không có nhiều các loại thực phẩm chức năng, chỉ có thể dựa những món ăn đơn giản này, con cái nhà người khác còn không có điều kiện tốt như vậy đâu.
Ngày hôm nay, Chu Sơ Dương kéo ông bà nội lại, vẻ mặt nghiêm túc nói: “Ông nội, bà nội, hôm nay cháu muốn nói với ông bà một chuyện.”
“Chuyện gì thế?”
Chu Sơ Dương sắp xếp lại ngôn ngữ một chút rồi mới nói: “Là thế này, cháu muốn sửa họ, muốn đổi chung họ với ông nội, muốn có họ Kiều giống ông.”
Chu Sơ Dương là người vô cùng mang thù, cô không muốn có bất kỳ liên quan gì với người cha phụ bạc kia, kể cả cái họ của ông ta. Chỉ là không có cách nào để thay đổi dòng màu huyết thống trong cơ thể này.
Ông bà nội kinh ngạc, liếc nhìn nhau một cái, vội vàng khuyên nhủ: “Dương Dương, tại sao cháu lại có suy nghĩ này?”
Ở cái niên đại vô cùng xem trọng gia tộc, xem trọng dòng họ, đặc biệt là những người lớn tuổi, điều này chính là đại biểu cho huyết thống của bản thân và cũng là sự tôn kính đối với tổ tiên, vậy nên đương nhiên là trong lúc nhất thời ông bà nội không có cách nào có thể tiếp thu được cái suy nghĩ này của Chu Sơ Dương.