Kiều Sơ Dương giật mình hoảng sợ, sao mình lại đột nhiên biết nhiều thứ như vậy? Ông nội đúng là có một vài cuốn sách thảo dược, lúc trước phổ biến thời điểm ông nội mua về từ Đông Tạng Tây Tạng, cuối cùng cất kỹ chúng đi, tuy nhiên ông nội cũng không phải là một người lang trung chuyên nghiệp, các kiến thức chủ yếu đều đến từ mấy quyển sách thảo dược kia, đủ để có thể nhận ra dược tính và độc tính của khá nhiều loại cây.
Kiều Sơ Dương ngạc nhiên đồng thời cũng rất vui vẻ, lẽ nào đây là món quà của ông trời để đền bù cho cái chết oan uổng của mình? Y học cổ truyền Trung Quốc hiện nay không còn nổi bật, thậm chí còn bị coi là tàn tích của thời xưa, nhưng Kiều Sở Dương biết rằng những thứ của tổ tiên để lại đều là thứ tốt, Tây y quả thật có tác dụng chữa bệnh tốt, nhưng xét về nhiều mặt bây giờ là thời đại của trung y.
Ông nội nhìn thấy Kiều Sơ Sương ngồi xổm ở đó ngẩn người, liền hét lên: “Dương Dương! Mau lên! Đừng lo chơi!”
“Dạ! Cháu tới liền ạ!” Kiều Sơ Dương nhảy dựng lên, cảm thấy vô cùng vui vẻ, cho nên cơ thể cũng rất nhanh nhẹn, nhanh chóng chạy theo ông nội.
Lần này, Kiều Sơ Dương muốn kiểm tra kiến thức của mình chuyên sâu đến mức nào nên đã cố gắng hết sức tìm thật nhiều loại thảo mộc cho ông nội, Kiều Sơ Dương đột nhiên phát hiện ra, khi mình nhìn thấy loại thực vật nào, chỉ cần mình suy nghĩ về nó, liền có thể biết đặc điểm, dược tính, phương pháp hong khô, xay nhuyễn, các đơn thuốc liên quan cũng sẽ xuất hiện trong đầu, nó thực sự là một kho tàng y học cổ truyền Trung Quốc!
Kiều Sơ Dương mừng rỡ, đồng thời luôn nhắc nhở bản thân phải giữ thái độ khiêm tốn, thất phu vô tội hoài bích có tội*, tuyệt đối không thể để cho bất kỳ ai biết về chuyện này.
*Thất phu vô tội hoài bích có tội: người bình thường thì không có tội, nhưng vì mang ngọc quý trong người mà phải chịu tội. Ý chỉ những người có thứ quý giá trong người thì thường bị người khác ghen ghét, dòm ngó, hãm hại.
Ông nội hôm nay hái được một sọt thảo dược, thu hoạch khá tốt, ông cũng không nhận thấy được sự khác thường của Kiều Sơ Dương, ông chỉ nghĩ do sự dạy dỗ lâu nay của mình nên Kiều Sơ Dương mới biết được những loại thảo dược đó, đôi mắt lại khỏe hơn mình nên mới tìm được nhiều như vậy. Ông nội dường như đã quên, khi vẫn chưa nhìn thấy thảo dược thì Kiều Sơ Dương đã nói nơi đó là thảo dược gì, có phải thứ ông đang cần hay không!
Tuy rằng có kỹ năng đặc biệt như vậy, cộng thêm khả năng tìm kiếm thảo dược của cô rất cao nhưng Kiều Sơ Dương vẫn không quên ý tưởng đan rổ.
Đồ làm bằng tre rất phổ biến ở nông thôn, ngoại trừ bát cơm, nồi nấu cơm, về cơ bản chúng ta có thể dùng tre đan mọi thứ thiết yếu hàng ngày, và ông nội cũng là một chuyên gia trong lĩnh vực này.
Kiều Sơ Dương mất một tháng mới học được, đây vẫn là dưới tình huống cô có một bàn tay khéo léo, có thể thấy rằng công việc này thực sự đòi hỏi rất nhiều kỹ năng.
Chẳng qua bao lâu Kiều Sơ Dương đã kiếm được số tiền đầu tiên, sau đó liền lấy tiền mua bút và vở cho mình, cảm giác lần đầu tiên kiếm được tiền thực sự kiến người ta vô cùng xúc động, có tiền, không chỉ mua được vở, bút mà còn có cả sách nữa, đầu năm nay sách không có nhiều lắm và có nhiều sách đều là sao chép từ sách gốc. Ngay cả việc mua một quyển sách chép tay cũng tốn rất nhiều tiền, hơn nữa các dụng cụ nấu thảo dược của ông nội đã bị gỉ và sứt mẻ. Trong đầu Kiều Sơ Dương đã có một bộ công cụ tiện lợi và dễ sử dụng hơn, đến lúc đó cô sẽ vẽ bản vẽ đưa cho cửa hàng làm ra giống vậy.
Như vậy ngẫm lại, hiện tại tiền kiếm được thật đúng là như bỏ muối vào biển.
Kỳ thi giữa kỳ đầu tiên sắp đến, Kiều Sơ Dương không hồi hộp chút nào, những gì học ở năm hai trong mắt cô bây giờ chỉ là kiến thức trẻ con mà thôi.