Lục Hương bình thường cứ im ỉm, thế nhưng lại không chịu chịu thiệt thòi ở mảng này.
Hai mẹ con chỉ trích lẫn nhau, Lục Chiêu Đệ lại không có phản ứng gì.
Vừa nãy sau khi khóc một trận, cô ta có hơi choáng, đi về nằm một lúc, cũng chỉ là chốc lát, cô ta lại mơ một giấc mơ kỳ quái lạ lùng.
Trong mơ, chuyện của Lục Hương và Phó Cầm Huy bại lộ bị vạn người chỉ trích, Lục Hương không chịu nổi áp lực, không bao lâu đã bị điên. Mà cô ta vào thành phố làm nhân viên bán hàng ở xưởng thịt liên hợp, sau đó mới ở bên Lý Dục Tài, sinh một trai một gái.
Thập niên 90, họ về thủ đô, sống cuộc sống bình ổn.
Giấc mơ đó thực sự quá đẹp, khiến cô ta không nỡ tỉnh lại, trong mơ quá chân thật giống như đã từng xảy ra, nhưng rất nhanh, khi cô ta tỉnh dậy, ký ức vừa nãy lại dần tái hiện.
Lục Chiêu Đệ ngồi bật dậy, Lục Hương trực tiếp trở mặt với nhà họ Lục, còn ở trước mặt người dân cả thôn vạch trần chân tướng tráo dâu, Lý Dục Tài biết được mưu kế của họ, tức giận bỏ đi.
Trước khi nằm mơ thấy giấc mộng trọng sinh này, Lục Chiêu Đệ là một cô gái nông thôn, gả cho Phó Cầm Huy là chuyện cô ta tự nguyện.
Nhưng bà nội trong nhà quá uy nghiêm, cô ta không dám làm trái.
Cha mẹ cô ta trọng nam khinh nữ, dưới còn có hai em trai, cô ta dựa vào lấy lòng bọn họ sống trong cái nhà này.
Chuyện để Lục Hương thế gả là do mẹ cô ta và bà nội bắt tay làm.
Vốn dĩ trong lòng rất tiếc nuối, nhưng cô ta lại mơ một giấc mơ đẹp, trong mơ, cô ta vào thành phố, biến thành bà Lý được người người ngưỡng mộ.
Uống rượu van, ăn sô cô la, mặc váy Quảng Châu, khăn lụa Thượng Hải. Thoắt cái đã đánh thức khát vọng trong lòng cô ta!
Dĩ nhiên tâm tư sẽ nảy sinh coi thường đối tượng được sắp xếp trong thôn, chỉ cần cô ta chưa kết hôn là được, tuy có chút hiểu lầm với Lý Dục Tài, nhưng người xưa nói rất hay, chuyện tốt phải trải qua nhiều khó khăn.
Lục Chiêu Đệ nghe thấy mẹ ruột và bà nội cãi qua cãi lại vì sáu trăm tệ, trong lòng thực sự chán ghét, họ quả nhiên là người nông thôn, kiến thức nông cạn, sáu trăm tệ đã đòi sống đòi chết như vậy.
Sau này, nếu cô ta cầm sáu nghìn tệ cho những người này, họ còn không cung phụng mình như tổ tông?
Hiện giờ, Lục Chiêu Đệ chỉ có một chuyện muốn xác nhận.
Lục Hương là em họ của cô ta, tính tình cẩn thận dè dặt, luôn giống như con thỏ bị dọa sợ, ai nói lớn tiếng một chút đều giống như sẽ dọa tới cô.
Người như vậy sao lại ở ngay đường, ngay cả sỉ diện cũng không cần mà cãi nhau với bà nội?
Từ khi Lục Chiêu Đệ có cơ duyên trọng sinh này, trong lòng không khỏi nghĩ nhiều.
Trong lòng rục rịch liền không ngồi yên nữa.
Lục Chiêu Đệ mang giày đi tìm Lục Hương, xa xa nhìn thấy không ít người, đều là người tới hóng náo nhiệt.
Những người trong thôn thấy Lục Chiêu Đệ tới, vội vàng hỏi rốt cuộc là chuyện gì.
Dù sao thì Lục Chiêu Đệ cũng là người trọng sinh, sao có thể nói ra lời bất lợi với mình.
Chỉ nói cô ta cũng không biết, nếu người khác truy hỏi tiếp, cô ta liền rơi nước mắt.
Những thím, dì ở đây cũng ngại làm khó cô ta.
Sau khi đợi Lục Chiêu Đệ tới gần, thấy Phó Cầm Huy cũng ở đây. Tuy trong lòng cô ta muốn gả cho Lý Dục Tài, nhịn mấy năm để sống cuộc sống của người thượng đẳng, nhưng nhìn thấy Phó Cầm Huy, vẫn không nhịn được rung động.
Phó Cầm Huy thực sự quá anh tuấn, trong anh tuấn mang theo vài phần thư sinh, quần áo mặc chỉnh tề không một nếp nhăn.
Không cần nói là ở trong thôn, phần khí chất này đặt ở huyện thành cũng được coi là nổi trội, cho dù là Lý Dục Tài cũng phải kém hơn một chút ở mảng tướng mạo.
Một người đẹp trai tài giỏi như vậy đã hời cho Lục Hương, vừa nghĩ tới đây, cô ta còn có chút đố kỵ.
Sau đó nói: “Anh Cầm Huy.”
Bày ra dáng vẻ muốn nói lại thôi.
Phó Cầm Huy không lên tiếng.
Trong mắt Lục Chiêu Đệ chứa đầy oán hận nhìn anh, giống như bao hàm rất nhiều xúc cảm.
Nhưng trong lòng Phó Cầm Huy vẫn đang vì câu nói chia tay của Lục Hương mà tức giận.