Lâm Mộc không ngờ anh ta trốn ở nơi kín đáo như vậy cũng có thể bị tìm thấy, anh ta nào biết Lục Hương xuyên sách.
Lục Đại Niên làm việc quanh năm suốt tháng, trên người toàn là cơ bắp, lúc này lửa giận dâng trào, hóa thành từng đợt nắm đấm sắt.
Mới đầu Lâm Mộc còn thử phản kháng, nhưng lại không thành công, bị đè chặt xuống đánh.
Chẳng mấy chốc, Lâm Mộc sưng mặt bầm mũi, anh ta muốn nói vài câu xin tha, ai biết vừa mở miệng ra liền bị đánh bay một cái răng.
Lục Đại Niên đánh điên: “Cho mày ức hiếp Hương Nhi này!”
Lục Hương nói: “Cha, đủ rồi.”
Lâm Mộc cũng vội vàng nói: “Đừng đánh nữa.”
Lục Đại Niên lại cho anh ta một đấm, Lâm Mộc đau tới mức chỉ cảm thấy lục phủ ngũ tạng đều lệch vị trí. Anh ta vừa nhe răng đã ảnh hưởng tới vết thương trên mặt.
Nhưng năm qua, anh ta chưa từng bị đánh thế này, giống như nếu không ngừng lại, thật sự sẽ bị đánh chết.
Lúc này, Lục Đại Niên thu tay, trong mắt Lâm Mộc xẹt qua một tia phẫn hận. Nhưng Lục Đại Niên vừa giơ tay, anh ta lại sợ tới lăn lê bò lếch trốn ra sau: “Tôi sai rồi, tôi không phải người, tôi là cầm thú.”
Nói chuyện đều lọt gió.
Lục Hương nói: “Rốt cuộc là ai bảo anh tới gây sự với tôi?”
Lục Đại Niên nhìn Lục Hương, không biết cô nói vậy là có ý gì.
Lâm Mộc xưa giờ không có tiết tháo gì, nào có thể bao che người khác, nói: “Là dì hai tôi.”
Lục Đại Niên bị câu nói này của anh ta đả kích nặng nề.
Dì hai của anh ta chính là bác gái của Lục Hương, là chị dâu của ông, sao còn có thể ra tay nhẫn tâm như vậy?
Lục Hương cố ý để Lục Đại Niên nghe thấy lời này. Ông thành thật còn có chút lễ phép đần độn, cũng rất tôn kính bác gái Lục.
Đã tới lúc để ông từ bỏ ảo tưởng rồi.
Lâm Mộc nhìn ra Lục Đại Niên khó tin, anh ta bị đánh lâu như vậy, thấy Lục Đại Niên như thế này, có một loại khoái cảm báo thù: “Là dì hai tôi nói Lục Hương giành nhân duyên tốt của em gái Lục Chiêu Đệ, bảo tôi giáo huấn cô ấy một chút.”
Mỗi một câu nói của Lâm Mộc khiến sắc mặt Lục Đại Niên tái đi một phần.
Là bà ta đề ra việc tráo dâu trước, sau khi bại lộ, biến thành ba ba rụt cổ, nước bẩn đều hắt lên người Lục Hương.
âm mưu không được như ý, bà ta còn bảo Lâm Mộc tới quấy rối, Lục Đại Niên nhìn thấy chị dâu mình tôn trọng nhiều năm như vậy thế mà lại là loại người này, trong lòng bi ai vô cùng.
Lâm Mộc nhìn dáng vẻ này của Lục Đại Niên, nói tới nghiện: “Dì hai tôi nói, dù sao thì Lục Hương cũng có tiếng xấu, không ai thèm nữa, nước phân không chảy ruộng ngoài…”
Lời vừa dứt, bị Lục Hương tiện tay cầm một cái chổi hung hăng quất lên người anh ta.
Toàn thân Lâm Mộc bị đánh tới thương tích đầy mình, kêu rên một tiếng, khiến Lục Đại Niên hồi thần.
Lục Hương nói: “Dì hai anh không phải dạng tốt lành gì, tới lúc đó lớn chuyện, bà ta sẽ phủi sạch quan hệ, đây cũng không phải lần đầu bà ta dùng chiêu này. Nếu không phải bà ta, anh cũng không tới mức bị đánh thành bộ dạng bây giờ.”
Lần này đổi thành Lâm Mộc ngơ ra.
Lục Hương tiếp tục nói: “Nơi này chính là dì hai anh nói cho chúng tôi biết. Bà ta làm ngư ông đắc lợi, anh chính là một tên ngốc.”
Lục Hương đã chơi sáng tỏ cái trò hắt nước bẩn này.
Cho dù Lâm Mộc thông minh cách mấy cũng sẽ không biết Lục Hương là người xuyên sách, chỉ sẽ trách dì hai của anh ta.
Để họ chó cắn chó.
Lục Hương dứt lời, dẫn Lục Đại Niên đi ra.
Lục Đại Niên lảo đảo bước đi, ông thực sự không ngờ bác gái Lục lại xấu tới tận xương tủy.