Chương 18: Nàng vốn có thể trực tiếp tranh đoạt, nhưng nàng vẫn nguyện gọi một tiếng ca ca. (2) Tính thời gian nàng đi làm, không chừng nàng đã có cả triệu trong tay rồi. 】
Tô Linh Vũ: 【 Quả thực cần cù bù thông minh, làm nhiều sẽ có nhiều, thật cảm động. Nàng vốn dĩ có thể trực tiếp tranh đoạt, nhưng nàng vẫn nguyện ý gọi một tiếng ca ca. 】
Hệ thống: 【……】
【 Đúng rồi, danh sách của Hoắc Diễm trong lòng Chu Uyển Nhu đứng thứ mấy? 】
【 Thứ nhất nga. 】
【 Vậy Chu Uyển Nhu gọi Hoắc Diễm như thế nào, không phải cũng gọi ca ca chứ? Hoắc ca ca, Diễm ca ca, hay là Hoắc Diễm ca ca? 】
Hoắc Diễm: “……!!?”
Hắn rất muốn giữ bình tĩnh, nhưng hai tai lại âm thầm nóng đỏ. Không phải chuyện gì với Chu Uyển Nhu, mà là câu “Hoắc Diễm ca ca” tự miệng từ ai đó nói ra khiến hắn thấy rất không ổn.
Tô Linh Vũ rất tò mò về “cách xưng hô”, nhưng nàng còn chưa kịp chờ hệ thống trả lời, đã bị người khác ngắt lời.
Xung quanh mọi người nhìn như bình tĩnh nhưng thực ra biểu hiện lại rất phong phú.
Có người cau mày, có người khinh thường, có người cười nhạt…… Gợi nhớ đến nét diễn của nàng thường ngày, không ít người trong lòng thầm nghĩ, chẳng lẽ họ đang đứng đây xem Chu Uyển Nhu bị đánh sao?
Chu Uyển Nhu vốn có quan hệ tương đối tốt với người khác, cũng có nhiều người sẵn lòng bảo vệ nàng.
Đúng lúc Tô Linh Vũ và hệ thống đang thưởng thức cảnh náo nhiệt, một cô hộ sĩ trẻ tuổi đột nhiên tiến tới trước mặt nàng, ánh mắt không mấy thiện cảm nhìn nàng.
“Tô Linh Vũ, Uyển Nhu bị Tạ chính ủy gọi đi, chắc chắn là ngươi đứng sau giở trò quỷ đúng không? Nàng và Vương hộ sĩ trưởng đột nhiên…… Đột nhiên đánh nhau, có phải cũng là ngươi xúi giục không?”
“Thấy nàng gặp xui xẻo, ngươi có phải đang vui vẻ không? Ngươi sao mà độc ác như vậy chứ?”
“……”
“Ơ?” Tô Linh Vũ bừng tỉnh, đôi mắt đẹp hạnh ngờ ngợ đánh giá người trước mặt, “Ngươi là ai?”
Cô gái trẻ tức giận đến nỗi gần như ngã quỵ: “Tô Linh Vũ, ngươi giả bộ gì nữa! Ngươi đã đến bệnh viện chúng ta gây rối ba bốn lần, ta là bạn tốt nhất của Uyển Nhu, ngươi không biết ta là ai sao?”
Lúc này, Tô Linh Vũ đã từ trong miệng hệ thống biết được tên nàng, nhanh chóng ăn dưa nhỏ.
“À, ta đã biết, ngươi tên là Tôn Ngọc, là bạn tốt nhất của Chu Uyển Nhu.”
“Đúng vậy, chính là ta!” Tôn Ngọc trong mắt tràn đầy kiêu ngạo, “Toàn bộ bệnh viện, ta và Uyển Nhu quan hệ thân thiết nhất, cho nên ta chắc chắn không thể đứng nhìn ngươi khi dễ nàng!”
Tô Linh Vũ hiểu ra gật đầu, rồi khéo léo đưa ra lời khuyên hoàn hảo: “Nếu không thể đứng nhìn, vậy ngươi không bằng nhắm mắt lại đi?”
Tôn Ngọc: “……?”
Xung quanh bắt đầu rỉ rầm cười.
“Cười cái gì?” Tôn Ngọc nổi giận dậm chân, quát lên với mọi người, rồi lại tức giận nói với Tô Linh Vũ: “Ngươi chẳng qua chỉ ỷ vào tính tình tốt của Uyển Nhu, cho nên mới dám khi dễ nàng! Ngươi có từng nghĩ, nếu không phải ngươi trước đây kết giao với Hoắc đoàn trưởng, thì Hoắc thái thái căn bản sẽ không tới phiên ngươi đến đây làm!”
“Uyển Nhu lớn lên xinh đẹp, lại có tính cách tốt, người cũng thông minh chăm chỉ, căn bản không phải là người như ngươi có thể so sánh! Mặc dù nàng luôn không thừa nhận tâm tư của mình, nhưng chúng ta đều cảm nhận được, chỉ có nàng mới có thể mang hạnh phúc đến cho Hoắc đoàn trưởng!”
“Ừm.” Tô Linh Vũ lại gật đầu, thậm chí trong ánh mắt còn mang vẻ thích thú, “Ngươi có thể nghĩ như vậy, thực sự là rất tốt, vì bạn trai của ngươi cũng như thế đấy.”
“Cái, cái gì?” Tôn Ngọc ngớ người.
Rõ ràng đang nói về chuyện của Chu Uyển Nhu, sao tự dưng lại nhắc đến bạn trai của nàng ta?