Báo lỗi, nhờ hỗ trợ, yêu cầu cập nhập.
Thập Niên 80: Yểu Điệu Mỹ Nhân

Chương 23: Anh Hùng Cứu Mỹ Nhân.

Chương 23: Anh Hùng Cứu Mỹ Nhân.

Cô ta đang nổi nóng, căn bản không có chú ý tới phía trước đột nhiên nhảy ra một đứa bé.

"Oa oa oa ——" Bé gái đụng múi lên đùi cô ta, ngã nhào tại chỗ trên đất, máu mũi chảy ròng, oa oa khóc lớn.

"Thiến Thiến, Thiến Thiến con không sao chứ?" Trước quầy lễ tân, nhân viên phục vụ nghe được tiếng khóc của con gái, nhanh chóng lao tới. Cô bé thấy mẹ, nước mắt lạch cạch lạch cạch xuống đất, cánh tay gầy teo duỗi về phía trước, giọng trẻ con vừa khóc ròng vừa nói: "Mẹ Thiến Thiến đau quá, đau quá ~~~~ "

Lí Ngọc Dung ngơ ngác đứng nguyên tại chỗ, bên tai là tiếng khóc của đứa nhỏ, quấy đến làm cho cô ta phập phồng không yên.

Cô ta thò tay túm lấy cô bé: "Ài, đừng khóc! Nghe thấy không, ta cho ngươi đừng khóc nữa."

Cô ta khẽ động, cô bé khóc đến càng lớn tiếng, Trần Vân Vân nóng vội, tiến lên đẩy Lí Ngọc Dung ra.

Một tay nâng cổ đứa nhỏ, làm cho cô bé ngẩng đầu lên, tay kia nhẹ nhàng lau máu mũi, vừa lau vừa dụ dỗ: "Mẹ thổi thổi, đau nhức, đau nhức rất nhanh liền bay mất."

Cô bé thật biết điều, đã có cảm giác an toàn, nghe được giọng nói ôn nhu của mẹ dần dần đừng khóc.

Trần Vân Vân kiểm tra hai lần, con gái ngoại trừ chảy máu mũi, trên mặt cũng không có trầy da gì, cô nhẹ nhàng thở ra, vẻ mặt thật có lỗi nói với Lí Ngọc Dung: "Thật xấu hổ, đứa nhỏ lỗ mãng rồi."

Lí Ngọc Dung vốn trong lòng thấp thỏm không yên lắm, kết quả Trần Vân Vân không chỉ không có truy trách nhiệm ngược lại còn hướng cô ta xin lỗi.

Như thế rất tốt, tật xấu không buông tha người khác lại tái phát: "Biết rõ đây là đứa nhỏ cũng đừng thả ra, tiệm cơm là nơi để ăn cơm, không phải cho chỗ cho cô trông trẻ, chạy tới chạy lui ảnh hưởng xấu ah. Cô không biết dạy dỗ nó như vậy, làm bộ ngã sấp xuống rồi muốn lừa tôi a? ? !"

Trần Vân Vân biểu cảm lập tức nứt ra: "Đồng chí, cô buổi sáng không đánh răng sao? Miệng thực thối."

Trước mắt kinh doanh tư nhân vừa mở cửa không lâu, dưới áp lực cùng cạnh tranh, nhân viên ở tiệm cơm quốc doanh tiếp đãi khách xác thực hiền lành hơn rất nhiều, nhưng gặp phải người như Lí Ngọc Dung, Trần Vân Vân vẫn không quen đấy.

"Cô…khiếu nại, tôi muốn khiếu nại cô! !" Lí Ngọc Dung tức giận không kềm được, đột nhiên thét to: "Khăn tay của tôi! ! !"

Một chiếc khăn tay thêu bản vẽ hoa lan bị cô bé giẫm phải, trên chất vải tuyết trắng lộ ra một ít vệt đen.

Đã xong, đã xong.

Lí Ngọc Dung sắc mặt trắng bệch, như cha mẹ chết.

Cô ta nhờ vả thật nhiều bạn bè mới có được cái khăn tay này ah.

Đây chính là lễ vật muốn tặng cho Văn phu nhân.

Cô ta mờ mịt mà ngồi xổm xuống, tức giận đẩy Tiểu Thiến xinh đẹp ra. Cô bé vừa mới chạy chậm lại, liền bị xô đẩy từ phía trước bổ nhào về phía sau, cũng may Trần Vân Vân gắt gao che chở, hai mẹ con mặc dù ngã một phát, nhưng đứa bé cũng không có bị thương.

"Cô làm gì vậy?"

Lí Ngọc Dung nhìn chiếc khăn tuyết trắng bên trên nhiều hơn hai dấu ấn, dấu giày, con mắt liền toả ra ánh sáng muốn ăn thịt người.

"Cô biết rõ đây là cái gì không? Đây là đồ thêu của sự phụ Hứa Tuệ Viện tự tay thêu, có tiền cũng không mua được, con gái của cô giẫm nó thành như vậy, cô nói phải làm sao bây giờ?"

"Hứa Tuệ viện? Là người được đăng lên báo Hứa Tuệ Viện sao?"

"Nếu như là tác phẩm của bà ấy, cái kia xác thực rất khó có được."

Trần Vân Vân chưa từng nghe qua tên Hứa Tuệ Viện, nhưng theo những lời người khác nói, đại khái đoán ra đối phương là người thế nào.

"Tôi sẽ giặt sạch sẽ trả lại cho cô." Cô che lấy lỗ tai con gái, không cho con bé nghe được lí do chính mình cùng Lí Ngọc Dung cãi lộn.

Lí Ngọc Dung cười lạnh: "Cô cho rằng đây là cái gì? Là tùy tùy tiện tiện có thể giặt sao?"

"Vậy cô muốn thế nào?"

"Tôi muốn thế nào, tôi muốn như thế nào cô liền đáp ứng phải không? Cô đền được cho tôi hay sao hả?"

"Cô nói cái giá."

Không tranh giành màn thầu liền tranh giành khẩu khí, nếu là con gái làm dơ đấy, Trần Vân Vân cô cũng đấu không lại.

"Được a, 100."

Lời này vừa nói ra, không chỉ Trần Vân Vân cảm thấy không thể tưởng tượng nổi, người xung quanh cũng đi theo hít sâu một hơi. Dù sao liên lụy tới một khoản tiền lớn như vậy, mọi người trong lúc nhất thời không dám thay Trần Vân Vân nói chuyện.

Trần Vân Vân hai mắt trừng trừng, chỉ cảm thấy đầu váng mắt hoa, thiếu chút nữa là tắc thở.

100 đồng, trời ạ, 100 đồng là ba tháng tiền lương của cô.

Lí Ngọc Dung: "Không phải mới vừa rồi rất ngoan cố sao? Cô ngược lại là bồi thường tiền ah." Nói xong, cô ta lại tiếp tục trào phúng: "A, nếu bồi thường không được..., chỉ cần cô cúi đầu nhận lỗi, tôi liền mở lòng từ bi, cho cô bồi thường ít đi một chút, như thế nào?"

Động tác gắp rau của Túc Miểu liền dừng lại.

Chiếc khăn tay lớn cỡ bàn tay giá trị 100? Cái kia được thêu thành cái dạng gì ah.

Trần Vân Vân cắn môi, không nói chuyện.

Lí Ngọc Dung càng nói lại càng quá phận, Túc Miểu lại nhớ thương lấy cái khăn tay "Giá trên trời" kia, trực tiếp ngồi không yên.

"BA~ —— "

Cô dùng sức vỗ xuống cái bàn, mạnh mẽ đứng người lên: "Tôi thay cô ấy bồi thường."

"Nói đi, là đòi tiền hay là muốn một cái khăn tay nguyên vẹn không tổn hao gì?"

Chọn loại nào cũng được chỉ cần đem khăn tay kia cho cô nhìn một cái.

Túc Miểu khẽ nâng cằm, ánh mắt bễ nghễ, khí thế phi phàm, giống như anh hùng cứu mỹ nhân kịp thời đạp trên đám mây cùng kim quang mà đến, phóng khoáng đến nói không nên lời.

Lại phối hợp với đôi mắt đỏ đầy nước mắt, cùng cặp môi đỏ mọng do ăn cay, trông thật buồn cười.

Túc Miểu khẽ mỉm cười, hàm răng cắn chặt, trong nội tâm đã kêu trời trách đất rồi.

Mẹ a, đau quá đau quá!

Lực đạo khống chế không tốt, lúc này bàn tay cô đang nóng rát đấy, còn không thể khống chế mà phát run.

Thật không dễ dàng để trở thành một anh hùng nha.

Túc Miểu đem mu bàn tay đặt ở sau lưng, tạo thành nắm đấm chống đỡ ở eo: "100 đồng mà thôi, không cần phải hùng hổ dọa người."

Lí Ngọc Dung bị cô cho một kích: "Tiền không quan trọng, tôi cũng không thiếu một trăm đồng đó, tôi muốn nó hoàn hảo không tổn hao gì."

Chú ý đến quần áo người thọt trước mắt này, trên cổ tay đeo đồng hồ ngoại quốc, nhất cử nhất động cực giống thiên kim tiểu thư của đại gia tộc dưỡng ra.

Hiển nhiên cũng là người không thiếu 100 đồng này.

Cô ngoi đầu lên, cũng đừng trách cô ta cố ý khó xử.

Sư phụ Hứa tay nghề thêu tinh xảo, tác phẩm của bà thường thường tuyển chọn chất liệu đặc thù, một châm một đường đều trông rất sống động. Chuyên cung cấp cho người ta sưu tầm, như miếng vải Xuân Tuyết này, một khi bị nhiễm lên vết bẩn liền phế đi, muốn hoàn hảo không tổn hao gì là ít có khả năng.

Cũng không tin người thọt trước mắt này có thể làm được.

"Có thể."

Túc Miểu đáp ứng rất sảng khoái.

Nếu là Lí Ngọc Dung ồn ào đòi bồi thường tiền, cỗ nhiệt tình anh hùng cứu mỹ nhân này đi qua cô chắc chắn đau lòng muốn chết.

Nhưng không tốn tiền, không chỉ có thể thuận tay giúp người kiếm một phần nhân tình, còn có thể đánh giá tay nghề thủ công của đối phương, Túc Miểu lập tức có cảm giác kiếm lời rồi.

"Đưa khăn tay cho tôi, ba ngày sau cô tới lấy."

Tác giả nói ra suy nghĩ của mình: Miểu Miểu: . . . Tay nghề kiếm tiền trong tương lai đến rồi ~






trước sau

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc A/D để lùi/sang chương.
Tải APP đọc truyện OFFLINE và nghe AUDIO khi mua combo. Điểm danh hàng ngày nhận Lịch Thạch