Quản lý Trương của tiệm cơm đã nhìn một hồi lâu rồi, vốn chuẩn bị khuyên can, không nghĩ tới không có bắt đầu náo loạn..., ngược lại bắt đầu đánh bạc rồi. Thực tế sau khi nghe được hai vị khách này ba ngày sau còn tới trong tiệm, hắn vuốt cái ót một cái rồi cân nhắc, cơ hội tốt ah.
Ưỡn lấy cái bụng phình đi ra ngoài, "BA~ BA~" vỗ tay, cười đến giống như Phật Di Lặc.
"Tôi là quản lý trong tiệm, tôi có thể cam đoan với hai vị khách này, đồng hồ đặt ở trong tiệm tuyệt đối an toàn. Bởi vì liên lụy tới nhân viên trong tiệm, ta cùng những nhân viên khác không tiện làm chứng, muốn phiền toái tất cả các khách nhân ở đây làm chứng."
"Ba ngày sau, tức là thứ năm, trong tiệm sẽ cung cấp miễn phí canh đậu xanh."
"Tốt."
"Ăn ở đâu ăn cũng giống nhau, cái kia tôi đã nói rồi, thứ năm chúng tôi lại tới nữa."
"Thú vị, thú vị."
Đại đa số người tham gia náo nhiệt, chuyện chiếm tiện nghi này rất nhiệt tình. Bọn hắn cũng muốn nhìn một chút hai cô gái xinh đẹp này ai thắng ai thua, vì vậy nhao nhao vỗ tay ủng hộ, hứa hẹn thứ năm nhất định tới dùng cơm.
Túc Miểu nắm khăn tay, nhìn quản lý béo vui tươi hớn hở mà sai người tới cửa dán bố cáo.
Trên đó viết để phòng ngừa nguyên liệu nấu ăn không đủ, khách nhân muốn thứ năm tới dùng cơm có thể giao một đồng tiền với tư cách là tiền đặt cọc hẹn trước chỗ ngồi.
Ngay cả các món ăn cũng có thể được đặt trước.
Túc Miểu: ! ! !
Cái này là ơn huệ nhỏ nhưng có lợi lớn sao?
Đã học được.
Túc Miểu bình tĩnh quay trở lại bàn cơm nước xong xuôi, lúc cô rời đi, Trần Vân Vân cảm thấy băn khoăn, thấy cô đi đứng bất tiện sợ cô trên đường gặp chuyện không may, đặc biệt cùng quản lý béo xin nửa ngày nghỉ.
Quản lý béo xem xong một màn diễn lại vừa thu xong một xấp tiền đặt cọc, cười đến không ngậm miệng được, đáp ứng ngay.
Túc Miểu không có từ chối.
Trên đường đi, Trần Vân Vân muốn nói lại thôi, đến Tiểu Thiến xinh đẹp mới mấy tuổi cũng phát giác được mẹ có chút không đúng, khuôn mặt nhỏ nhắn cũng theo đó mà ủ rũ, trông thiếu sức sống một cách kỳ lạ.
Túc Miểu nắm lấy đôi má đầy thịt ục ục của cô bé: "Ai nha, hai người các ngươi làm sao mà cùng không nói lời nào vậy?"
Trần Vân Vân há to miệng: "..." Cách một hồi lâu mới nghẹn ra một câu: "Em gái, em thật sự có biện pháp sao?"
Túc Miểu gật đầu.
"Cái kia, cái kia... Chị cần làm cái gì?"
"Chị có thể nói cho em biết, quanh đây có tiệm may hoặc là tiệm bán vải vóc nào không."
"Có có có." Trần Vân Vân chỉ vào giao lộ: "Đi lên phía trước hai cái giao lộ lại quẹo phải, có một cửa hàng bách hóa, bên trong vải vóc rất đầy đủ."
"Thế nhưng mà có tác dụng sao?"
Túc Miểu thở dài, cô nếu không giải thích một trận, hai mẹ con này mấy ngày nay chỉ sợ muốn ngủ cũng không được rồi.
Túc Miểu: "Tác phẩm này chính là gấm Tô Châu, người lúc trước dạy em... Ách, lão sư từng nghiên cứu qua gấm Tô Châu, em cũng học được một chút, chữa trị nó cũng không khó."
Lời này thật ra là khiêm tốn.
Người dạy cho Túc Miểu là một vị nữ sư phụ tiếng tăm lừng lẫy là rồng trong mọi người.
Nếu không có thụ một chút ân huệ nhỏ của Túc Miểu, làm sao có thể thu một thứ nữ nho nhỏ như cô làm đệ tử.
Túc Miểu lúc ấy còn nhỏ, nhưng đã mông lung ý thức được tầm quan trọng của việc học các kỹ năng vốn liếng. Sư phụ nghiêm khắc, cô liền càng thêm dụng tâm.
Cô từng thêu qua một bức Quan m đồ, bị mẹ cả dùng danh nghĩa đích muội đưa cho thái hậu làm quà sinh nhật. Nghe nói thái hậu rất yêu thích, trước mặt nhiều vị phu nhân ở kinh thành đã tán thưởng đích muội huệ chất lan tâm, nghi gia nghi thất.
Nhưng mà, trong nhà trên dưới người nào mà không biết đích muội đối với nữ công vô cùng khinh thường.
Lại nói trong phủ có rất nhiều bà tử có kỹ nghệ thêu tinh xảo, chính là dù gả cho người ta, nhiều lắm cũng là làm cho phu quân một bộ đồ ngủ mà thôi.
Đồ mặc ở bên trong, thêu đến vô cùng khéo léo còn có cái ý nghĩa gì nữa?
Các cô gái vẫn nên làm chuyện có ý nghĩa hơn!
Nhưng loại người như cô ta, lại ngầm đồng ý để phu nhân lấy tâm huyết của người khác cho cô ta giành được vinh quang cùng thanh danh, thật sự là dối trá.
Bỏ đi bỏ đi bỏ đi, đều là chuyện quá khứ rồi, nghĩ đến những thứ này làm cái gì?
Ý thức được cảm xúc tiêu cực đang gia tăng gấp bội, Túc Miểu quơ quơ đầu óc, không suy nghĩ thêm về người cùng những chuyện đã xảy ra ở Đại Thịnh nữa, mà nhàn nhã nhìn mấy cửa hàng bên đường.
Nhìn xem, hôm nay mặt trời một chút cũng không gắt, hoa phượng hai bên đường đua nhau khoe sắc, đung đưa theo gió, mới đẹp làm sao.
Thật là một điều may mắn khi cô đã đến đây.
Quá khứ tan như mây khói, sống ở hiện tại mới là sự lựa chọn của người khôn ngoan.
Mà bây giờ, Túc đại thông minh chuẩn bị đi kiếm tiền.
Nghĩ đi nghĩ lại, nụ cười trên mặt Túc Miểu càng ngày càng sáng lạn, Trần Vân Vân quả thực bó tay, đây là nghĩ đến chuyện gì tốt rồi hả?
Thật tình không biết, Túc Miểu bất quá là đang tẩy não tự sướng, thực sự đã rửa sạch ảo tưởng về hạnh phúc.
Nếu như không phải chân đang cà nhắc, cô tuyệt đối có thể làm ra những chuyên không để ý đến hình tượng khiến người khác giật nảy mình.
Túc Miểu cười ngây ngô một hồi, đột nhiên hỏi: "Nếu như em có thể thêu những chiếc khăn còn tốt hơn vái này, có thể bán cho ai? Có thể bán được nhiều tiền hơn sao?"
Tác giả nói ra suy nghĩ của mình: người qua đường giáp này cùng kịch tình đằng sau có quan hệ.