Túc Miểu nghe xong câu chuyện của y tá Thẩm, lại nhớ đến ký ức của nguyên chủ, lập tức phát giác ra được chuyện không bình thường.
Cái này không phải là cố ý đến trước mặt nguyên chủ thăm dò sao? Xem ra cái vị con ruột kia tính tình không được tốt lắm.
Nói như vậy…
Cô ấy có thể cho phép chính mình ở lại Túc gia sao?
Y tá Thẩm dù sao cũng nhiều kiến thức, nghe xong cộng thêm sự tình lúc trước, lúc này mới hô một tiếng: “Tôi nói sao cô gái đó cứ đứng trước cổng, lão Trương hỏi mấy lần đều nói đợi người, kết quả vừa thấy mẹ cháu thì liền nhào tới, ai da, hoá ra cô ấy đã sớm biết a.”
Đến lúc thấy con mắt mở lớn của Túc Miểu, cô lập tức kịp phản ứng, chính mình nhất thời kích động nói lỡ miệng.
Cười xấu hổ.
Túc Miểu nhăn lông mày, cảm thấy càng kỳ quái.
Đầu tiên thăm dò trước mặt nguyên chủ không biết chuyện, sau đó lại chạy tới bệnh viện chặn người, nếu thật sự muốn nhận người thân…sao không trực tiếp đến gặp thì tốt rồi.
Cô ta quấn một vòng, rốt cuộc là muốn làm gì?
Tô Miểu đưa tay lau nước mắt, quanh mắt bị dụi đỏ lên, cô nắm lấy tay y tá Thẩm: “Dì à, dì nói mẹ cháu hôm nay tới bệnh viện sao? Cái kia, bà ấy có phải đã xảy ra chuyện gì không?”
“Hoá ra cháu thật sự không phải là con ruột của ba mẹ sao? Nhiều năm như vậy, ba mẹ thương cháu, anh trai chị dâu cũng che chở cháu, thì ra là cháu chiếm hạnh phúc của người khác, cháu…cháu còn tuỳ hứng như vậy, thích cùng mẹ tranh luận, thích bắt nạt anh cả, anh hai, cháu thật sự không đúng, không biết mẹ bây giờ thế nào rồi…hu hu..”
Nói xong lời cuối cùng, Túc Miểu chui vào trong chăn, chỉ phát ra âm thanh trầm thấp, nức nở nghẹn ngào, mấy người trong phòng nghe được cũng phải mềm lòng.
Mọi người an ủi trong chốc lát, Túc Miểu đột nhiên giật chăn ra, muốn xuống giường.
Ánh mắt của cô đỏ bừng, khóc đến nấc: “Cháu phải về nhà, trở lại xem mẹ cháu.”
Y tá Thẩm muốn thuyết phục cô, thấy cô nước mắt lưng tròng, vẻ mặt nhỏ nhắn bướng bỉnh, đành phải cho cô mượn xe lăn trong sân. Sợ cô đi một mình gặp chuyện không may, đành xin nghỉ nửa ngày đưa Túc Miểu trở về.
Túc Miểu trên mặt phiền muộn, nhưng trong lòng lại cảm khái, người của thời đại này thật nhiệt tình, không giống một chút nào với Đại Thịnh.
Cô không biết đại lộ Ngô Đồng có ý nghĩa gì, y tá Thẩm nghe xong địa chỉ ngược lại rất ngạc nhiên.
Cô biết rõ cô gái này gia cảnh không tệ, nhưng không nghĩ tới so với cô đoán được càng tốt hơn, trên mặt biểu cảm phức tạp.
“Quẹo phải, toàn nhà thứ hai, số 18.”
Túc Miểu trong lòng tính toán làm sao để lặng lẽ hỏi thăm về tin tức của gia đình, không nhìn thấy vẻ mặt thổn thức của y tá Thẩm, đến cửa nhà, cô cảm ơn y tá Thẩm và muốn mời cô ấy vào nhà uống chén nước. Trong lòng y tá Thẩm biết tý nữa gia đình này sẽ bắt đầu loạn lên…liền khoát tay nói không cần.
Túc Miểu cũng không miễn cưỡng, một lần nữa nói tạ ơn. Nghĩ thầm về sau phải tìm cơ hội báo đáp y tá Thẩm.
Trong phòng khách nhà họ Túc, cha Túc khuôn mặt nghiêm túc, ngồi ở trên ghế sô pha phía bên phải. Túc Trì cùng vợ Ngô Hồng Ngọc ngồi ở phía cuối, một nhà có anh hai còn chưa trở lại, mẹ Túc, Liễu Ngọc Tú cầm lấy tay Xa Ngư Nhi ngồi ở đối diện.
Phân biệt rõ ràng.
Liễu Ngọc Tú ôm Xa Ngư Nhi không ngừng lau nước mắt, mở miệng một tiếng: “Con gái của mẹ, con chịu khổ rồi.”
Con gái của bà rõ ràng nên được cha mẹ yêu thương mà lớn lên, hết lần này tới lần khác, trước thì bị Liêux Ngọc Long vô liêm xỉ bắt đi, sau lại vì Liễu Ngọc Long bị lừa gạt, để bọn họ tìm nhầm người, lại để cho con bé bên ngoài chịu tội nhiều năm như vậy.
Nghĩ như vậy, tim Liễu Ngọc Tú như bị dao cắt.
“…Mẹ có thể gọi con là Ngư Nhi không?” Liễu Ngọc Tú vuốt vết chai trên tay cô ấy, đau lòng không thôi.
Xa Ngư Nhi “dạ” một tiếng: “Mẹ muốn nhận con lại sao?”
Không giống với lúc ở trong bệnh viện yếu ớt, bất lực, thanh âm nói không nên lời, phối hợp với cánh môi run rẩy, chỉ cảm thấy cô ấy đang tỏ vẻ kiên cường.
Xa Ngư Nhi, vậy mà là Xa Đa Dư.
Cô không đợi mọi người trả lời, tiếp tục nói: “Con biết rõ cô ấy là người vô tội, sự tình xảy ra lúc chúng ta còn nhỏ. Con không hận cô ấy đã chiếm thân phân của mình nhiều năm như vậy, nhưng nếu như mọi người muốn nhận lại con, con tuyệt đối không thể cùng cô ấy sống chung một cách hoà bình.”
Túc Miểu vốn nên là con của một gia đình công nhân bình thường, không được yêu thương, cũng chỉ là một đứa con gái dư thừa, cô ta cũng nên giống như chị cả, chị hai của mình, bị cha mẹ quỷ hút máu bán đi cho Xa Hồng Vĩ làm đá kê chân. Hết lần này tới lần khác vận mệnh trêu ngươi, lại để cho cô ta cùng con gái nhỏ nhà họ Túc đổi cuộc đời cho nhau.
Cô từ nhỏ đã được ăn ngon, được mỗi người che chở, vốn nên trở thành đoàn sủng đích thực Túc tiểu thư lại bị thay thế cô ta trở thành đứa con thứ năm dư thừa của nhà họ Xa
Túc Miểu không thích học, dù đã an bài giáo viên dạy bổ túc cũng không thi được lên đại học. Xa Đa Dư thành tích ưu tú, chịu khổ chịu khó, thi đậu trường cấp ba lại không có tiền chỉ có thể thôi học. Chồng chưa cưới của Túc Miểu nhân trung long phượng, thành tựu phi phàm. Mà Xa Đa Dư chỉ có thể gả cho một kẻ đần đổi lễ hỏi.
…….
Vài chục năm về sau, Xa Đa Dư vất vả nuổi dưỡng được hai sinh viên, ngày tiễn con trai vào đại học, cô gặp được mẹ Túc người có khuôn mặt tương tự mình và Túc Miểu đang sống cuộc sống an nhàn sung sướng.
Câu chuyện kết thúc trong cuộc đối đầu của họ.
Còn câu chuyện về quá trình trưởng thành của nữ chính thì sao? Chẳng lẽ khổ cả đời chính là phát triển sao?
Xa Ngư Nhi bị cái kết thúc buồn nôn này làm cho bữa cơm đêm qua cũng muốn nhổ ra. Tức giận viết một bài luận văn vài nghìn chữ gửi tác giả.
Ngày hôm sau liền bị tai nạn xe cộ, tỉnh lại phát hiện mình đã trở thành Xa Đa Dư.
Cô ngoài khiếp sợ ra, rất nhanh đã tiếp nhận sự thật.
Ông trời đã để cho một cô gái thế kỷ 21 như cô trở thành nữ nhân vật chính đáng thương, cô muốn thay thế nguyên chủ lấy lại những thứ thuộc về mình, thay cô ấy báo thù.
Đầu tiên chính là giải quyết Tô Miểu, kẻ đã ăn cắp cuộc đời cô ấy. Coi như cô đền bù tổn thất cho việc dùng thân thể của Xa Đa Dư.
Xa Ngư Nhi rủ xuống mí mắt, để mọi người không nhìn thấy sự trào phúng trong ánh mắt của cô.
“Cái này…”
Vẻ mặt Liễu Ngọc Tú sững lại trong giây lát, bà đau lòng con gái ruột không phải giả, nhưng con gái nuôi dưỡng hơn 10 năm có gì sai đâu?
Cảm thấy bà ấy chần chờ, trong lòng Xa Ngư Nhi phẫn nộ.
Trên đời này sao có thể có người như vậy, không đau lòng con gái ruột, ngược lại lại để bụng đứa con hoang không biết từ đâu ra, cô vì Xa Đa Dư mà cảm thấy bất bình.
“Thật khó khăn sao? Con thay cô ấy ăn hết khổ 10 năm, vừa thấy cô ấy trong lòng liền khó chịu. Nếu như các người không nỡ bỏ cô ấy, vậy thì đừng đem con nhận trở về, lại để cho con ở bên ngoài tự sinh tự diệt.”
Túc Miểu: !!!
Vừa đẩy xe lăn tiến vào, vừa vặn nghe được câu này.
Nha, đối phương quả nhiên không dung được cô nha.
Tác giả có chuyện muốn nói: Nữ chính hiện tại: rất bình thường tự cao tự đại, rất thích hành động trên danh nghĩa trút giận cho nguyên tác.