Cao Nguyệt Nguyệt vẫn giữ vẻ mặt lạnh lùng và cao cao tại thượng như thường lệ: "Cô đến muộn một bước. Nhà máy không tuyển người nữa phải đợi đến công nhân nghỉ hè mới tuyển."
Lý Thụy Hương: "Đúng vậy, mấy ngày trước cô trực tiếp tới thì tốt rồi."
Diệp Chiêu bối rối cười nói: "Tôi tới tìm chú của tôi."
"Chú nào?" Lý Thụy Hương nhìn thấy có người vội vã từ trong văn phòng đi ra, lập tức tiến tới chào hỏi: "Anh Phùng, anh Phùng, anh còn tuyển người không? Bạn cùng lớp của em..."
"Không tuyển không tuyển, không đủ chỗ."
Sau khi anh Phùng từ chối, liếc nhìn Diệp Chiêu và bước chân không thể nào không dừng lại.
Diệp Chiêu có một khuôn mặt hồng hào, ngũ quan thanh tú, đôi mắt như quả hạnh lấp lánh như thể biết nói, trong bối cảnh một nhóm nữ công nhân giản dị, họ đơn giản tỏa sáng xinh đẹp, dưới sự giản dị của những nữ công nhân quả thực cô chính là một sự đơn nhưng lại rực rỡ.
Lý Thụy Hương nhìn thấy Tiểu Phùng nhìn chằm chằm Diệp Chiêu, lập tức nhân cơ hội nói: "Anh Phùng à, anh giúp bạn học của em nghĩ cách có đi."
Anh Phùng hỏi Diệp Chiêu: "Cô có thể hát không? Có thể tham gia loại cuộc thi hát đó."
Anh Phùng trông có vẻ là một người lương thiện, nhưng lại hỏi một câu hỏi kỳ lạ, Diệp Chiêu hỏi: "Làm gì vậy?"
Giọng điệu của cô bé khá gay gắt, ngay lúc anh Phùng định nói lại thì một giọng nữ từ bên kia văn phòng truyền đến: "Phùng Chí Viễn, sao anh còn ở đây? Còn không nhanh đi nhờ thêm hai thợ điện nữa à?"
Phùng Chí Viễn nghe thấy liền chạy đi, trước khi chạy đi, anh ta không quên nói với Lý Thụy Hương: "Tối em đưa bạn học đến cho tôi gặp."
"Vâng!" Lý Thụy Hương vui vẻ gật đầu.
Người phụ nữ vừa nảy mắng anh ta tiến tới, bà ta có mái tóc xoăn dài ngang lưng, trông như một người rất quyền lực, liếc nhìn Diệp Chiêu từ trên xuống dưới rồi nói: "Không tuyển người, nhanh chóng đi ra ngoài."
Nữ nhân viên nào dám khiêu khích người ngồi trong văn phòng, Lý Thụy Hương đang nghĩ tới việc nhanh chóng kéo Diệp Chiêu đi, Cao Nguyệt Nguyệt lạnh lùng nhìn đã sớm quay người đi trước mấy bước.
Diệp Chiêu nhìn người phụ nữa đó: "Tôi đến tìm chú Tô Ứng Dân."
Người phụ nữ lại nhìn Diệp Chiêu, cô gái trông quen quen, chợt nhớ ra điều gì đó, cô cau mày giả vờ như không nghe thấy những gì Diệp Chiêu nói, muốn đuổi Diệp Chiêu đi thật nhanh: "Lão Lý! Lão Lý! Đưa người ra ngoài, đừng tùy tiện cho người vào đây."
Nhân viên bảo vệ ở cửa giật mình chạy tới, Diệp Chiêu quan sát người phụ nữ này, nét mặt của cô ấy có chút giống với Bạch Vân Liên, chẳng lẽ đây là em gái của Bạch Vân Liên, Bạch Vân Bình? Bạch Vân Liên phụ trách tài chính trong nhà máy, còn Bạch Vân Bình phụ trách nhân sự, có vẻ như chính là bà ta.
Bạch Vân Bình trước đó có lẽ đã nhìn thấy ảnh của Diệp Chiêu rồi, nhận ra là cô nên nóng lòng muốn đuổi cô ra ngoài.
Diệp Chiêu không có thời gian suy nghĩ nhiều, cô trực tiếp hướng về phía văn phòng hét lớn: "Tô Ứng Dân! Tô Ứng Dân! chú Tô!"
"Cô gọi cái gì mà gọi!" Người phụ nữ lo lắng nói: "Đừng gọi nữa, trên lầu đang có khách quý. Mau cút đi! Cút ra ngoài!"
Nói rồi bà ta đẩy Diệp Chiêu.
Lúc này Lý Thụy Hương mới hiểu Diệp Chiêu thật sự là không phải tới tìm cô ta nhưng mà cô ta cũng không biết Tô Ứng Dân là ai, thấp giọng nói: "Tiểu Chiêu, lát nữa ta giúp cô tìm chú, chúng ta ra ngoài trước đi."
Mấy cô nhân viên từ văn phòng bước ra và nhỏ giọng hỏi có chuyện gì đang xảy ra.
Nhân viên bảo vệ Lão Lý chạy tới, anh ta sốt ruột quơ quơ tay: "Đi đi đi. Cô bé, ra ngoài trước đi. Đừng làm khó tôi mà."
Cao Nguyệt Nguyệt che nửa khuôn mặt, bạn học cũ đã làm cô mất mặt, nói lớn về phía Lý Thụy Hương: "Đi thôi, phiền chết tôi rồi."
Vừa rồi Diệp Chiêu bị đẩy một cái vô cớ, đang không vui, cô nhìn chằm chằm vào người phụ nữ nói: "Tôi gọi điện cho chú Tô, chú ấy bảo tôi đến đây, khi tôi ra ngoài tôi vẫn sẽ gọi cho chú ấy, tôi chỉ cần nói với chú ấy là có một bà dì không cho tôi vào, nhất định phải đuổi tôi đi, bảo tôi biến đi... Cô họ Bạch đúng không?"
Nghe thấy chữ "bà dì" lọt vào lỗ tai bà ta như muốn nhảy dựng lên, câu nói tiếp theo hỏi bà ta có phải họ Bạch không khuôn mặt bà ta ngay lập tức khó coi xám xịt lại như có chứa một lớp bụi.
Trước đây bà ta từng nghe chị gái nói con gái của ông chủ đầu óc ngu ngốc, đây là ngu ngốc sao?
Nhân viên bảo vệ Lão Lý rất thông minh, lập tức ý thức được điều gì đó, không khỏi hỏi: "Quản lý Bạch, tôi đi hỏi thử Tô Tổng nhé?"
Quản lý Bạch, Diệp Chiêu nghe vậy không khỏi bật cười, quả nhiên là sợ cô tới đây để chiếm địa bàn sao? Nên mới nóng lòng muốn đuổi cô ra ngoài?
Bạch Vân Bình chỉ là không ngờ Diệp Chiêu đoán được bà ta là ai, toàn thân ngơ ngác, bà ta chỉ có thể tiếp tục giả ngu: "Ai biết được cô ta là ai."
Đang lúc nói chuyện, trên lầu có một người phụ nữ vội vàng đi xuống, có lẽ là bị âm thanh gọi "Tô Ứng Dân" của Diệp Chiêu gọi xuống.
"Là Diệp Chiêu phải không?"
Đây chắc hẳn là thư ký của Tô Ứng Dân, Diệp Chiêu đem ba lô đeo ra sau lưng coi như trả lời lại.
"Xin lỗi, tôi định đón cô ở cửa, nhưng tôi vừa nhận điện thoại nên xuống muộn."
Tất cả mọi người đều sửng sốt, Lão Lý đã bước sang một bên, Lý Thụy Hương và Cao Nguyệt Nguyệt liếc nhìn nhau, không đoán được Diệp Chiêu đã trèo lên được cành cao nào.
Bạch Vân Bình ngượng ngùng cười: "Thư ký Lưu, đây là khách của Tô Tổng à. Tôi nghe bọn họ nói cô bé tới đây xin việc. Tôi tưởng..."
Thư ký Lưu nháy mắt với Bạch Vân Bình, nhằm ám chỉ rằng cô cũng không biết là ai,"Không sao đâu, Diệp Chiêu, chúng ta lên lầu thôi."
Diệp Chiêu đứng yên nhìn chằm chằm Bạch Vân Bình: "Bà vừa mới bảo tôi đi ra ngoài, lại còn đẩy tôi, bà không biết xin lỗi sao?"
Sắc mặt Bạch Vân Bình vừa đỏ vừa trắng, bà ta biết mối hôn nhân của chị bị tiểu nha đầu Diệp Chiêu này quấy rối, ai biết sau này sẽ còn làm ra thêm phiền toái gì nữa.
Bà sợ sau này chị gái không thể hàn gắn mối quan hệ giữa chị ấy và con gái riêng sẽ trách cứ bà ta, Bạch Vân Bình tức muốn hộc máu, trước một đám người đang nhìn, bà không thể không cúi đầu xin lỗi với nụ cười trên môi.
"Tôi xin lỗi, tôi xin lỗi. Tôi xin lỗi. Tôi không thấu được nội tình, thực sự tưởng cô đến đây để tìm việc."
Lời xin lỗi như vậy không thành thật, Diệp Chiêu thật muốn cho bà ta một ánh mắt xem thường.
"Tôi không chấp nhận lời xin lỗi thiếu chân thành như vậy."
Khuôn mặt tươi cười ban đầu của Bạch Vân Bình đột nhiên cứng lại.
"Cha của tôi thích giải quyết sau, tôi khác với ông ấy, khi tôi có thù thì tôi muốn ngay lập tức trả lại. Nếu bà muốn tôi nhận lời xin lỗi thì rất đơn giản, chỉ cần đứng đây và không đi đâu cả, đợi tôi từ trên lầu đi xuống rồi bà mới có thể đi vào phòng."
Đây là tình huống gì vậy, cô bé quá ức hiếp người rồi. Bạch Vân Bình bình thường nói chuyện với công nhân và đồng nghiệp trong nhà máy nói một không có hai thì bà ta làm sao có thể nghe lời của một cô bé được?
Mọi người thấp giọng xì xào, Lý Thụy Hương lo lắng nắm chặt hai tay, so với ai khác đều khẩn trương hơn, sợ Diệp Chiêu bị đánh sẽ lao tới bảo vệ cô.
Bạch Vân Bình tức giận chống tay lên hông, đang nghĩ nên trả lời như thế nào để giữ thể diện, chợt nhìn thấy Diệp Chiêu tiến tới nhỏ giọng nói: "Chị gái bà muốn gả cho cha tôi sao? Sổ hộ khẩu còn ở chỗ tôi."
Chỉ một câu nói, sự hung dữ của Bạch Vân Bình đã bị nắm lấy.
Mẹ kiếp, nếu chị gái bà ta không kết hôn được với ông chủ thì bà ta sẽ trở thành tội nhân thiên cổ. Bạch Vân Bình tức giận đến đầu choáng váng, nhưng lại không cách nào phản bác lại.
Diệp Chiêu chỉ vào gạch lát sàn dưới chân Bạch Vân Bình rất bình tĩnh: "Đứng ở đây không được đi đâu."
Bạch Vân Bình tức giận muốn nổ tung nhưng lại không dám động đậy.
Diệp Chiêu đi vòng quanh bà ta, cười lạnh nói: "Chờ tôi xuống." Nói xong, nàng không để ý tới ánh mắt của những người khác, đi lên lầu trước.
Thư ký Lưu có vẻ bối rối rồi vội vàng đi theo phía sau.
Đám người nhìn hai người đi lên lầu, chỉ dám thấp giọng nói: "Ai vậy? Ngầu quá."
Vừa nói vừa nhìn hai nữ nhân viên Lý Thụy Hương và Cao Nguyệt Nguyệt ở một bên.
Cao Nguyệt Nguyệt trên mặt cũng lộ ra vẻ bối rối, chỉ có Lý Thụy Hương là kích động mà rơi nước mắt, cô quá tự hào về Tiểu Chiêu của cô ta.