Nhìn sắc mặt Diệp Chiêu không đổi, tâm không động mà hỏi cậu vấn đề làm sao trốn học, Tằng Tường im lặng vài giây, chắc đây không phải bẫy đó chứ!
"Tôi không trốn học." Lão đại trợn mắt nói dối.
Lừa quỷ hả? Diệp Chiêu không tin, nhưng cũng không trực tiếp vạch trần, cô vuốt mông ngựa đúng lúc: "Cậu lợi hại như thế... mỗi ngày chắc đều đi học đúng giờ nhỉ?"
Lợi hại như vậy...
Tằng Tường không tự giác căng thẳng sống lưng, nhất thời không biết đáp lời thế nào mới thể hiện được cậu "lợi hại", nên cậu dứt khoát không nói.
Diệp Chiêu không được giải đáp, đành ngồi thẳng nhìn bạn học xung quanh.
Ai cũng học chăm chú học, cả lớp ai chỗ nào về chỗ nấy, chỉ có Tằng Tiểu Linh ở đằng xa nhìn chằm chằm cô.
Tằng Tiểu Linh là bạn thân "đúng nghĩa" của Bạch Lộ, sau đó cô ta vào công ty nhà họ Diệp, còn giúp Bạch Vân Liên chèn ép nguyên chủ không ít.
Diệp Chiêu không để ý tới cô ta, lấy vở và bút từ ba lô ra, cô còn chưa nhận sách giáo khoa mới, tài liệu gì cũng không có, cũng chỉ để một cuốn vở duy nhất lên trên bàn.
Buổi sáng có bốn tiết, đầu tiên là tiếng Anh, tiếp theo là toán học và cuối cùng là hai tiết ngữ văn.
Môn tiếng Anh có hơi nhàm chán, người mơ màng sắp ngủ, thân là học sinh mới, Diệp Chiêu không dám ngủ nhưng Tằng Tường lại dám, cậu tùy tiện nằm lên bàn ngủ.
Giáo viên tiếng Anh cũng lờ đi, làm như không nhìn thấy.
Diệp Chiêu ngồi phát ngốc, hiếm khi có thời gian "thanh tịnh", cô bắt đầu nghiệm lại chính mình.
Ngoại trừ hoàn thành nhiệm vụ của hệ thống, cô còn muốn thực hiện giấc mộng của chính mình, muốn nhanh nhanh thành làm một chủ nhà lười biếng thảnh thơi.
Cốt truyện cô đã học thuộc làu, cô sẽ kiếm được xô vàng đầu tiên, nhưng muốn có xô vàng này thì phải có tài chính khởi đầu, chỉ tiền trong tay cô thôi thì chưa đủ, cô lại ngẫm nghĩ tìm biện pháp.
Biện pháp còn chưa nghĩ ra thì xuất hiện một cái bánh có nhân từ trên trời rơi xuống.
Học xong môn tiếng Anh, đến thời gian nghỉ giải lao các bạn sẽ đứng lên hoạt động sôi nổi.
Một nam sinh hơi béo ở hàng trước tới tìm Tằng Tường nói chuyện, nghe ý tứ cậu ta thì là muốn thuyết phục Tằng Tường tham cuộc thi đấu âm nhạc gì đấy.
Diệp Chiêu tò mò ghé qua xem, nam sinh hơi béo kia không phải là chàng trai đánh trống ở nhà đối diện sao? Cậu ta là con trai của bà Anh béo, hình như tên Tiểu Thiên.
Tiểu Thiên cầm trong tay một tờ rơi, Diệp Chiêu đảo mắt liếc thấy một vòng kim quang lấp lánh trên dòng chữ "Tiền thưởng một vạn"!
Một vạn đồng tiền ở thời đại này là một phần thưởng kếch xù!
Cô lập tức thò đầu qua,"Cái gì thi đấu âm nhạc? Tôi có thể tham gia không?"
Tiểu Thiên và Tằng Tường cùng nhìn cô, Tiểu Thiên biết đây là khách thuê nhà của Tằng Tường, cậu ta hỏi: "Thời hạn đăng ký đã hết rồi."
Vốn dĩ là các trường Thâm Thành sẽ tổ chức cuộc thi âm nhạc lần thứ nhất mỗi trường chỉ có một danh ngạch dự thi, trước mắt đã hết hạn đăng ký.
Diệp Chiêu hỏi: "Các cậu đăng ký hả?"
"Chúng tôi đăng ký theo ban nhạc, là ban nhạc Văn Thiên Tường." Lúc nói giọng Tiểu Thiên mang một chút kiêu ngạo.
Ban nhạc Văn Thiên Tường? Nghe rất quen tai!
Diệp Chiêu nhanh chóng dạo lại một lượt nguyên tác, A Văn - đây là mối tình đầu của Bạch Lộ đã từng ở trong ban nhạc, cuối cùng ban nhạc này trở thành quán quân cuộc thi âm nhạc lần thứ nhất.
Là Bạch Lộ thích A Văn trước.
Ban nhạc Văn Thiên Tường là quán quân sao? Lấy được một vạn tiền thưởng giải quán quân?
Diệp Chiêu lập tức tỉnh ngộ, Tằng Tường đánh ghi-ta, Tiểu Thiên chơi trống, A Văn chơi đàn organ. Đây là cơ hội trên trời rơi xuống.
Mặc cho Tiểu Thiên nỗ lực khuyên bảo thế nào, lão đại vẫn mang vẻ mặt hờ hững, thờ ơ. Tằng Tường không muốn tham gia thi đấu sao? Đây có phải là cơ hội của cô không?
Đàn ghi-ta thì cô có thể học được, không biết vì cái gì cô có sự tự tin mãnh liệt như vậy, cô cảm thấy bản thân có thể học được.
"Tôi gia nhập được không? Tôi có cơ sở âm nhạc, tôi có thể ca hát, yêu cầu về nhạc cụ tôi cũng có thể học."
Nhất thời hai mắt Tiểu Thiên tỏa sáng: "Cậu muốn tham gia vào ban nhạc chúng tôi hả?"
Ở thời đại này, nếu một ban nhạc có nữ tham gia sẽ rất nổi tiếng đó.
Diệp Chiêu thừa dịp tấn công: "Đàn ghi-ta tôi cũng có thể. Bây giờ tôi có thể học."
Nói rồi cô chạm bả vai Tằng Tường,"Cậu không tham gia thì tôi có thể tham gia."
Lão đại: "Cậu muốn tham gia không thì tùy."
"Tôi tham gia, tôi có thể." Diệp Chiêu nhìn Tiểu Thiên vỗ ngực, ánh mắt tỏa sáng lấp lánh,"Tôi sẽ không để cậu thất vọng đâu."
Tiểu Thiên lần đầu thấy một cô gái tự tin như vậy, vốn dĩ cậu ta bị kẹp giữa hai người đàn ghi-ta và đàn organ, mỗi lần biểu diễn phải đi làm công tác tư tưởng cho hai bên, chạy qua lại trái phải hai bên, chỉ thiếu chút là tâm thần phân liệt, Diệp Chiêu xuất hiện có thể làm dàn nhạc của bọn họ cháy lên một tia hi vọng, hoặc cô cũng có thể thuyết phục anh Tường thi đấu?
"Tan học chúng ta nói chuyện."
Diệp Chiêu giơ tay cho cậu ta một cái "Ok".
Cùng lúc đó, quan hệ bất hòa giữa bạn học mới và Bạch Lộ đã bị truyền ra, rất nhanh, mọi người đều biết, bởi vì bạn học mới đố kỵ và "chơi bẩn", Bạch Lộ không thể ở đây tham gia thi đại học.
Diệp Chiêu cảm giác được một cách rõ ràng, mấy người có quan hệ tốt với Bạch Lộ nhìn cô với ánh mắt vô cùng phức tạp, thập chí chứa đựng cả địch ý.
Diệp Chiêu lười để ý, cô mượn sách toán của Tằng Tường xem, có mấy công thức không thường dùng, đã quên không quá khác biệt, cô chuẩn bị bài trước một chút.
Sách mới tinh, mặt trên có viết rải rác mấy chữ, cô mới phát hiện ra Tằng Tường viết chữ phồn thể.
Tại sao lại viết chữ phồn thể? Chẳng lẽ từ nhỏ chịu ảnh hưởng của văn hóa Cảng phủ nên thích phồn thể?
Diệp Chiêu cũng không nghĩ nhiều, cô nhanh chóng đọc từng tờ một, đem mớ kiến thức toán học lần nữa nhét vào trong não.
Trong tiết toán có một bài kiểm tra nhỏ, bài thi ở niên đại này in bằng mực dầu, mùi mực dầu xông thẳng lên trán, cái mùi hương này không thể nói là mùi hương được, rất hôi, nghe muốn long đầu.
Trước kia Diệp Chiêu chưa tiếp xúc với loại bài thi in mực dầu như thế này, khồn cẩn thận một tí dầu đã dính lên tay cô, cô lại không có khăn giấy chỉ có thể cọ cọ trên giấy nháp, chỉ mong lau sạch được.
Nhưng phiền phức một điều là cô làm lem mực trên đề bài không thấy rõ được con số rốt cuộc là "338" hay "388",
Diệp Chiêu liền thò đầu lại gần bài thi của Tằng Tường.
Kết quả thì phát hiện bài thì vừa mới phát, lão đại đã làm xong bài, đáp án chỉ duy nhất câu "C" từ đầu đến cuối.
Thật đúng là "Trẻ nhỏ dễ dạy" mà!
Diệp Chiêu nghẹn cười, nhẹ giọng nói: "Này cậu làm lại thử đi, có khi không phải chọn câu C đâu."
"Không tôi vẫn sẽ chọn."
Không phải đi học không nghe giảng bài đó chứ?
Diệp Chiêu cũng không dám nói gì, cô cũng chẳng thích việc lên mặt dạy đời người khác, lão đại muốn thế nào thì thế đó.
Đề thi đều được phát xuống, giáo viên nói đây là đề tự làm dựa theo đề thi đại học, đây là cuộc thi khó khăn, trọng đại, cả lớp phải làm cho nghiêm túc.
Các bạn học sột soạt nhỏ giọng nói chuyện, người có gan thì trực tiếp hỏi: "Thầy Nhiêu, nếu quá khó mà nhận được trứng ngỗng thì phải làm sao bây giờ?"
"Kiểm tra ăn trứng ngỗng thì phải làm sao bây giờ? Nhận trứng ngỗng thì đem về xào cà chua! Cút xéo cho tôi!" Thầy Nhiêu là người bên ngoài, tiếng phổ thông tiêu chuẩn, tính tình táo bạo, một lần bị phê bình vì dạy ra học sinh có thành tích kém nhất nên trong mắt ông ta chỉ có học sinh có thành tích tốt, những người khác nhìn như thế nào cũng không vừa mắt.
Học sinh này thành tích không tốt, kiểm tra còn thường xuyên nộp bài trước, làm người ta ghét, thầy Nhiêu chỉ Bạch Lộ,"Quy tắc cũ, không thể nộp bài trước, Bạch Lộ không nộp trước thì ai cũng không thể nộp bài."
Bạch lộ trong mắt giáo viên là tiêu chuẩn, là học trò giỏi tiêu chuẩn.