Nữ sinh ngồi sau Bạch Lộ nhẹ nhàng chạm cô ta một cái: "Chỉ là học sinh học lại thôi, đừng quan tâm cậu ta."
Thầy Nhiêu quay lại văn phòng nói với thầy Chu: "Bạn học sinh mới tới ở lớp thầy không tồi, hôm nay tôi giao bài thi độ khó rất cao nhưng mà em ấy chỉ chọn sai đúng một câu."
Câu chọn sai là bởi vì cô không cẩn thận quẹt lem mực.
Thầy Chu có vẻ khó tin: "Trước kia em ấy học khoa văn..."
"Không thể nào? Học sinh khoa văn? Khó trách muốn học lớp tự nhiên, thầy xem thành tích toán của em ấy tốt như thế, em ấy thích hợp học khoa học tự nhiên."
Giáo viên tiếng Anh đang ngồi ở góc điền bảng biểu xen mồm nói: "Em học sinh mới tới kia sao? Tôi thấy em ấy trong giờ học thất thần không chú ý nghe giảng bài, nhưng mà em ấy ngồi cùng Tằng Tường rất hòa thuận. Tằng Tường lưu manh kia cũng không đuổi em ấy."
Thầy Chu đang muốn nói gì đó thì Khỉ Ốm đi vào, cúi đầu đứng một bên, bị thầy Nhiêu chỉnh đốn một trận.
"Vì sao em lại bắt nạt một bạn học sinh nữ mới chuyển trường tới?"
"Em không bắt nạt, trêu cậu ta chơi thôi."
"Trêu chơi thôi?"
Khỉ Ốm vừa nói nói chuyện vừa cọ góc bàn,"Cậu ta cũng không phải người tốt gì. Bởi vì cậu ta mà Bạch Lộ chỉ có thể về quê thi đại học, thầy không biết sao?"
"Vì cái gì?" Các giáo viên trong văn phòng trăm miệng hỏi một lời.
Khỉ Ốm liền nói những tin tức nghe được từ Tằng Tiểu Linh cho các giáo viên nghe, cuối cùng không quên bổ thêm một đao: "Bởi cậu ta là loại người này, Bạch Lộ là học sinh giỏi chỉ có thể về quê thi đại học, Bạch Lộ thi đại học lại tốt đến mức học sinh năm ba (bốn) chúng em không còn quan hệ nữa. Dùng người kia đổi Bạch Lộ, các thầy cô có nguyện ý không ạ?"
Trừ thầy Nhiêu có hơi động tâm ra thì các giáo viên khác đều không muốn.
Nhưng làm trò trước mặt học sinh, các giáo viên khác cũng không phát biểu ý kiến, Tằng Tiểu Linh đứng ngoài cửa sổ nghe lén, thăm dò tiến vào xen mồm nói: "Thầy ơi, em vừa nghe được tin, lần cuối Diệp Chiêu làm bài thi không đến 200 điểm."
Giáo viên tiếng Anh không chịu nổi,"200 điểm sợ không được một nửa thành tích môn toán?"
Thầy Nhiêu "chậc" một tiếng, cười nói: "Có thể là không chỉ một nửa."
Thầy Chu không nói lời nào, ông và thầy Nhiêu không quá đối lập, số ít học giỏi thì cứ dùng. Về chuyện Bạch Lộ thi đại học là chuyện riêng của gia đình học sinh, giáo viên không thể nhúng tay vào.
Thầy Chu: "Em gọi Bạch Lộ đến đây."
Khỉ Ốm như được đại xá, nhanh chóng chuồn đi.
Không lâu sau Bạch Lộ tiến vào, thầy Chu một mình ra nói chuyện cùng cô ta, Bạch Lộ thật sự rất ngoan ngoãn, cô ta nói cũng không biết kết tiếp gia đình sẽ sắp xếp như thế nào.
"Mẹ em bảo em yên tâm học hành, chuyện thi đại học bà ấy sẽ giải quyết." Cô ta sẽ không về Uyển Thành thi đại học đâu.
Thầy Chu biết điều kiện kinh tế nhà Bạch Lộ không tồi, chuyện hộ khẩu chỉ cần suy nghĩ cách, sớm muộn gì cũng có thể giải quyết."Em không đi thì thầy yên tâm rồi. kế tiếp thành phố có một cuộc thi đấu quan trọng—cuộc thi ký tổng hợp L3 cho học sinh trung học."
"Em biết ạ, cuộc thi đấu này trường rất coi trọng."
"Rất coi trọng. Toàn trường chỉ có hai suất, lớp chúng ta tranh được một suất, thầy định đề cử em đi."
"Cảm ơn thầy Chu."
Bạch Lộ rất phấn khích, cơ hội thi đấu này cô ta chờ đợi ba năm rồi.
Cô ta học năm nhất, trường dành danh ngạch cho năm hai năm ba, khi cô ta học năm hai trường dành cho năm một và năm ba, cô ta sợ năm nay trường lại dành cho năm một năm hai! may mắn thay cơ hội này đã tới tay.
"Danh sách đăng ký để trưa thầy sẽ liên hệ chủ nhiệm Lương rồi đưa cho em, chiều nay em đến gặp thầy, em mang về điền đầy đủ thông tin, thầy và các giáo viên khác cùng bàn bạc trước, sau đó đề cử."
Bạch Lộ hào hứng gật đầu đáp lời, tâm trạng buồn bực hôm nay bị cuốn bay đi hết.
Thầy Chu kêu Diệp Chiêu tới văn phòng khoa ngữ văn, cho cô hai bài thi, một bài ngữ văn tổng hợp, một bài lý tổng hợp.
Trường cố ý không cho cô làm bài kiểm tra trước khi nhập học nhưng ông cứ làm.
Thầy Chu chỉ bàn trống ở góc phòng,"Hai tiết văn này em dùng để làm hai bài thi này đi."
Diệp Chiêu rõ ràng, thầy Chu muốn kiểm tra trình độ thật sự của cô. Như vậy cũng tốt, công bằng công chính, cô thích như vậy.
"Em không có bút."
"Ở đây có."
Diệp Chiêu nhận cây bút bi thầy đưa cho, một mình ngồi trong góc bắt đầu làm bài. Bởi vì chỉ là bài kiểm tra nhỏ, hai tiết dành cho hai bài thi, thời gian dư dả.
Cô làm bài xong, nghiêm túc kiểm tra lại một lượt, bây giờ còn chưa tan học. cô ngồi bên cửa sổ nhìn xuống dưới lầu, đúng lúc thấy chú Tô đứng kế một chiếc xe hơi nhỏ hút thuốc.
Đây là đang đợi cô tan học hả?
Tiếng chuông tan học vang lên, Diệp Chiêu bỏ bài thi lên bàn làm việc cổ thầy Chu rồi đi xuống lầu.
Sau khi tan học, Bạch Lộ từ trong trường đia ra, cô ta thấy chú Tô đang đứng ở cổng trường, Diệp Chiêu đang ăn đồ ăn vặt kế bên cùng chú Tô nói chuyện rất vui vẻ.
Diệp Chiêu có thể ở lại trường Dục Tân học, tất cả đều nhờ chú Tô ở bên cạnh hỗ trợ, khó trách mẹ cô ta lại tức giận.
"Bạch Lộ!"
Bạch Lộ ngẩng đầu thấy mẹ cũng đi taxi đến đón cô ta.
Tạm biệt bạn học, Bạch Lộ chạy về phía xe taxi, hai mẹ con ngồi ở hàng ghế sau.
"Sao mẹ lại đến đón con vậy?"
"Mẹ có việc đi ngang qua."
Bạch Lộ không tin,"Mẹ cố ý đến xem Diệp Chiêu đúng không?"
"Mẹ thấy tiểu Tô đến đón nó, Tô Ứng Dân không phải phế vật, nếu cậu ta cứ đứng trung lập, không nhúng tay vào thì Diệp Chiêu sẽ về lại Uyển Thành nhanh thôi."
"Mẹ không thể làm gì chú Tô được, chú có quan hệ rất tốt với gia đình ta."
"Được được, mẹ không nên nói những việc này với con. Con cũng đừng động vào hư sự của mẹ, chỉ cần học hành cho tốt là được." Nói xong, Bạch Vân Liên nói với tài xế: "Bác tài, đi thôi."
Bạch Vân Liên nhìn chằm chằm Diệp Chiêu ngoài cửa, mấy ngày trước em của bà ta Bạch Vân Bình cho bà ta một chủ ý, gọi điện thoại cho Trình Thu Hà mời bà ta đến đây một chuyến.
Chuyện của Diệp Chiêu, Bạch Vân Liên không thể ra mặt trực tiếp được, nhưng Trịnh Thu Hà thì ngược lại, Trịnh Thu Hà là người nuôi nấng Diệp Chiêu, là người mẹ thứ hai danh chính ngôn thuận của Diệp Chiêu, Bạch Vân Liên không thể đập phá khóc lóc ỉ ôi nhưng Trịnh Thu Hà thì có thể.
Nhưng mà Bạch Vân Liên do dự, bà ta sợ Diệp Định Quốc sẽ biết là ý của bà ta.
Bà ta phải tìm một lý do hợp lý, chuẩn bị thật hoàn hảo, không thì rất dễ dàng thất bại.
*
Tan học, thầy Chu quay lại văn phòng, không thấy Diệp Chiêu, chỉ còn hai tờ giấy thi nằm trên bàn, ông không nhịn được nói với giáo viên tiếng Anh bên cạnh: "Khó trách cô lại nói em ấy ngồi với Tằng Tường rất hòa thuận."
"Ai chứ?"
"Học sinh mới tới."
Giáo viên tiếng Anh cười hỏi: "Vì sao vậy?"
"Giống nhau."
Làm bài xong không đợi giáo viên mà tự mình rời đi. Thiếu tôn trọng! Vô kỉ luật!
thầy Chu có hơi tức giận.
Thầy Chu cầm bài thi nhìn nhìn, đôi mày nhăn lại dần giãn ra, cách trình bày bài thi không giống của học sinh kém, chẳng lẽ ông nhặt nhặt được bảo vật rồi? Không lẽ trên đời lại còn chuyện tốt như thế sao?"
Ông nhìn thấy thầy dạy hóa vừa tiến vào,"Thầy Liêu, giúp tôi chấm bài kiểm tra lý tổng hợp này, nhanh lên nhanh lên."
"Gấp cái gì chứ!"
Mười phút sau, giáo viên trong văn phòng vây lại một chỗ thay phiên nhau đọc hai bài thi.
Thầy Nhiêu lớn tiếng doạ người: "Vẫn là mắt nhìn người của tôi tốt."
"Nếu không phải em ấy viết lời giải khác đáp án tiêu chuẩn thì tôi đã nghi ngờ đây là chép lại đáp án."
"Vì sao em ấy học lại."
"Nghe nói bị bệnh không tham gia thi đị học được."
"Tuyệt tuyệt tuyệt, đây là trạng nguyên ông trời ban xuống đấy! Thầy Chu, chúng ta có thể thẳng thắn!"
Thầy Nhiêu hỏi: "Này, thầy Chu, danh sách đăng kí cuộc thi lý tổng hợp vẫn còn chưa đưa ra mà đúng không?"
"Bây giờ cứ để đấy trước, chúng ta cứ quan sát từ từ rồi hãy quyết định."
"Chuyện này không tốt lắm thì phải? Tôi đã nói chuyện với Bạch Lộ rồi."
"Sao lại không tốt? Không phải là chưa đưa ra danh sách sao? Ngày mai là lần đầu tiên thi chọn lọc, sau khi chọn xong thì quyết định lại, dùng thành tích để quyết định! Công bằng!"