Thời điểm sân chính hỗn loạn, hai cảnh sát từ ngoài cửa tiến vào.
"Sao lại thế này? Ai báo cảnh sát?"
Vợ bác hai bị tên câm đuổi theo chạy ra ngoài đầu tiên, dẫn đầu chạy lại chỗ cảnh sát.
"Đồng chí cảnh sát cứu mạng."
Hai cảnh sát tiến vào, cả hai đều là người trẻ tuổi được điều đến từ nơi khác, bởi vì biết người địa phương không dễ chọc vào nên cảnh sát tới cửa cũng tương đối khắc chế, một người chỉ vào tên câm,"Chú này, buông vũ khí xuống trước đi."
Tên câm nhìn về phía dì Xảo, dì Xảo vẫy tay,"Buông đi."
Hắn lúc này mới buông xích sắt xuống.
"Bà nói đi, sao lại thế này."
Trịnh Thu Hà cũng không phải kẻ ngốc, thời điểm cảnh sát tiến vào, bà ta liền biết là Bạch Vận Liên báo cảnh sát, bà ta vội nói:
"Đồng chí cảnh sát, tôi đến từ Uyển Thành, đây là cháu gái tôi, đã hơn 18 tuổi, tuổi còn nhỏ nên bị người khác dụ dỗ, trộm tiền của tôi rồi chạy đến nơi này trốn."
Giọng điệu cảnh sát thay đổi,"Cô ta trộm của bà bao nhiêu tiền?"
"1200 đồng."
"Có chứng cứ không?"
"Chính nó thừa nhận với tôi trong điện thoại!"
Cảnh sát nhìn về phái Diệp Chiêu: "Cô trộm tiền của bà ấy?"
Diệp Chiêu lắc đầu: "Không có."
"Mày nói dối, tao tìm không thấy sổ tiết kiệm."
Cảnh sát vừa nghe cảm thấy không đúng, hắn hỏi: "Bà này, rốt cuộc bà bị mất sổ tiết kiệm hay là mất tiền?"
"Không phải đều giống nhau sao? Mất sổ tiết kiệm, bên trong có 1200 đồng tiền, cuốn sổ tiết kiệm bị nó lấy đi rồi"
Diệp chiêu giải thích: "Tôi không có lấy sổ tiết kiệm của bà, sổ tiết kiểm của bà còn ở trong phòng bà, trên đỉnh tủ quần áo ấy."
Trịnh Thu Hà vừa nghe được cô tìm được sổ tiết kiệm trên tủ quần áo của mình, tức khắc giận dữ,"Tao biết mày có ý đồ này mà! Là mày cố ý!"
Cảnh sát hòa giải mâu thuẫn gia đình, hắn giáo dục Diệp Chiêu vài câu, lại nói với Trịnh Thu Hà: "Bà gọi điện thoại về kêu người nhà tìm xem sổ tiết kiệm có còn ở đó hay không. Nếu không còn, có thể ra ngân hàng làm lại."
Trịnh Thu Hà cũng không ngốc, bà ta đã sớm làm lại sổ tiết kiệm rồi, đó chẳng phải chỉ là một cái cớ thôi sao.
Bà ta chỉ cần mang Diệp Chiêu rời khỏi Thâm Thành, về sau công việc của chị em Diệp Tiểu Trân đều do Bạch Vân Liên giải quyết.
Mấy năm trước Bạch Vận Liên vẫn không thể nào đối xử nhiệt tình với Trịnh Thu Hà, khó được Bạch Vân Liên tôn trọng, nay Trịnh Thu Hà được đáp lại tình cảm chị em dâu tốt đẹp. Sao bà ta không biểu hiện cho tốt được?
Đã sớm thương lượng cùng Bạch Vận Liên, bà ta cũng đã chuẩn bị tâm lý!
"Không phải, đồng chí cảnh sát, Diệp Chiêu không phải một mình chạy ra, nó còn bắt cóc con gái tôi."
Sổ tiết kiệm còn có thể xem là mâu thuẫn gia đình, nhưng bắt cóc không phải việc nhỏ, đây là án hình sự!
"Ai bị bắt cóc?"
"Con gái của tôi!"
"Tên gì?" Bao nhiêu tuổi? Nói tỉ mỉ tình huống một chút."
"Diệp Tiểu Cầm, 9 tuổi..."
Một cảnh sát khác lấy giấy bút đưa cho Trịnh Thu Hà," Viết vào đây này."
"Vâng." Trịnh Thu Hà lấy giấy bút, viết tên Tiểu Cầm,"Diệp Chiêu bắt cóc em họ của mình, nó đe dọa tôi trong điện thoại, nói rằng nó ghen ghét với em họ nó, muốn đem em đi bán. Không biết có bán không đó đồng chí cảnh sát."
Trịnh Thu Hà nói dối không chớp mắt.
Diệp Chiêu lạnh lùng nhìn bà ta, trên thế giới này có vài tỷ người, thật sự quá nhiều, loại người nào cũng có, nhưng trước giờ cô chưa từng gặp dạng người như bà ta.
Phải chăng trời cao vì muốn triển lãm đa dạng kiểu nhân loại nên mới sáng tạo ra loại người như bà ta.
Cảnh sát nhìn về phía Diệp Chiêu, cô gái trước mắt lớn lên xinh đẹp, tâm sinh tướng, lại không giống kiểu người có thể đem bán người thân thích của mình.
Nhưng viên cảnh sát vẫn dò hỏi: "Cô lừa bán em họ của cô Diệp Tiểu Cầm đúng không?"
"Lừa bán cái gì?!" dì Xảo lớn tiếng nói "Diệp Tiểu Cầm ở tại nhà chúng tôi, đương nhiên tôi yêu thương như nhau, được ăn uống no đủ còn được hầu hạ tốt. Lúc mới tới thì sắc mặt vàng vọt như nến, đầu tóc xơ xác, bây giờ đã được tôi nuôi thành một nàng công chúa nhỏ."
"Diệp Tiểu Cầm ở trên lầu?"
"Đang ngủ trưa."
"Còn bà là ai?"
"Tôi là chủ nhà, còn hai chị em chúng nó là khách thuê trọ." Dì Xảo bất đắc dĩ nhìn người cảnh sát trẻ tuổi, nơi này biến hóa quá nhanh, số lượng nhân viên lưu động lớn, những cảnh sát đầu hai mươi tuổi mới tới đều không quen biết dì.
Cảnh sát hỏi Diệp Chiêu,"Vậy tại sao cô chưa được hai bác đồng ý mà lại tự mình dẫn Diệp Tiểu Cầm đi trốn?"
Diệp Chiêu: "Không phải tôi muốn mang em tôi trốn nhà đi, mà là em ấy nhất quyết muốn theo tôi."
"Mày bắt cóc con tao! Ai biết mày có ý đồ xấu xa gì không chứ. Đồng chí cảnh sát, Diệp Chiêu đã qua tuổi 18, sẽ phải bị bắt đi tù."
Diệp Định Quyền vừa nghe vội kéo Trịnh Thu Hà, Trịnh Thu Hà hất tay ông ra,"Nếu không thì hoặc là mày phải theo tao về Uyển Thành hoặc là bị bắt lên đồn công an, mày chọn một cái đi."
Diệp Chiêu cười lạnh lùng: "Bác gái à, đây là điều bác có thể quyết định sao? Chú cảnh sát, bác ấy ức hiếp tôi."
Dì Xảo: "Đồng chí cảnh sát, Diệp Tiểu Cầm còn ở trên lầu, anh có thể lên lầu hỏi."
Cảnh sát lên lầu hỏi chuyện, Diệp Tiểu Cầm nói là chính mình muốn theo chị trốn khỏi nhà, bác gái khăng khăng cho rằng Diệp Tiểu Cầm bị dụ dỗ, cảnh sát đành phải mang tất cả các đương sự liên quan về đồn lấy lời khai.
Lúc đầu còn khá ổn, chỉ là hai giờ sau, Diệp Chiêu phát hiện câu hỏi và thái độ của cảnh sát cùng bầu không khi có sự thay đổi. Sau đó cô mới biết được, Tiểu Cầm sửa lại lời khai, nói là chị họ bắt cóc cô bé, còn nói Diệp Chiêu muốn đem mình đi bán.
Không biết trong hai giờ đồng hồ ngắn ngủi, Diệp Tiểu Cầm phải trải qua áp lực gì, giờ cô bé đổi lời khai, giống như đem một chậu lửa hắt lên đầu Diệp Chiêu, khó trách nguyên chủ sống gian nan như vậy, người thân thích bên cạnh cô chả có một ai tốt đẹp.
Người lớn là một lũ già khốn nạn, trẻ nhỏ cũng là một lũ khốn nạn con.
Cảnh sát hỏi cô có muốn liên lạc với người nhà không, Diệp Chiêu không muốn liên lạc cho Diệp Định Quốc, ai biết ông ta sẽ tỏ thái độ gì.
Diệp Chiêu lắc đầu, giọng lạnh băng: "Tôi không có người nhà."
Cảnh sát là người minh bạch,"Cô nghiêm túc suy nghĩ lại đi, có ai có thể làm nhân chứng đứng ra làm chứng giúp cô."
"Tôi có một người chú chắc có thể làm chứng cho tôi."
"Nói nghe một chút xem sao."
"Tôi và em ấy đến Thâm Thành, sau đó tôi xin bạn của của cha tôi tìm trường học cho Diệp Tiểu Cầm."
"Cô chỉ là một cô gái nhỏ, vừa đến Thâm Thành liền nhờ người tìm trường học cho Diệp Tiểu Cầm?" Cảnh sát kinh ngạc, đứa trẻ này thật sự không bình thường.
"Đúng vậy, nghe nói chú Tô Ứng Dân tìm được trường tiểu học Tằng Ốc Vi, qua mấy ngày nữa có thể đi nộp hồ sơ."
Tuy rằng không phải chứng cứ trực tiếp nhưng cũng có thể gián tiếp chứng minh cô không những không muốn bán Diệp Tiểu Cầm mà còn nghĩ cách sắp xếp trường học cho cô bé.
Cảnh sát thở dài: "Sợ rằng cô không có động cơ và bán Diệp Tiểu Cầm nhưng nếu bọn họ cứ nhằm vào điểm bắt cóc mà kiện cô thì cũng thật sự rất là phiền."
Diệp Chiêu chỉ chờ câu này, cô hỏi lại: "Chú cảnh sát, nếu tôi thật sự bắt Diệp Tiểu Cầm, tôi sẽ như thế nào? Sẽ đi lao động cải tạo sao?"
Cảnh sát không nhiều lời: "Tôi kiến nghị cô nên liên lạc với phụ huynh, tôi nghe bác cô nói, cha mẹ cô ở Thâm Thành."
Thái độ Diệp Chiêu kiên quyết: "Không cần liên lạc với ông ta."
"Cô cũng bướng bỉnh lắm. Vậy cô nghĩ lại xem còn ai có thể là nhân chứng trực tiếp."
Diệp Chiêu kể lại quá trình mình và Diệp Tiểu Cầm gặp nhau một cách tỉ mỉ.
"Cô nói là Diệp Tiểu Cầm đi theo người khác lên xe lửa, sau đó cô thấy cô bé đang bị nhân viên kiểm tra vé xe, có phải không?"
"Đúng vậy, thời điểm đến Sa Thành tôi phát hiện diệp Tiểu Cầm cũng ở trên xe, tôi cũng không có cách nào, muốn đưa em ấy trở về em ấy cũng không chịu, tôi hỏi trường tàu rằng Diệp Tiểu Cầm không có chứng nhận biên phòng có thể vào thành không."
Cảnh sát đưa giấy bút cho cô, kêu cô viết chi tiết những gì đã xảy ra vào."Viết cả chuyện cô nhờ chú tìm trường học vào."
Sự việc đơn giản, chứng cứ rõ ràng, tuy vậy nhân chứng là đoàn là nhân viên đoàn tàu lại không còn liên hệ được, Tô Ứng Dân cũng không còn ở Thâm Thành, Diệp Chiêu bị nhốt ở đồn công an ngây ngốc đến ngày hôm sau, trường tàu liên hệ, bởi vì chứng cứ không đủ, không thể lập án nên cô mới được thả ra.
Cô ở đồn công an bị hỏi cả đêm, ghé vào bàn ngủ không được hai giờ, từ đồn công an đi ra, cả người cứ ngơ ngơ ngẩn ngẩn. Ánh mặt trời bên ngoài rất chói, đến nỗi cô không mở mắt được. Vừa ra tới cửa, cô còn có chút không phân biệt được đông tây nam bắc, nhìn đến những tòa cao ốc đằng xa xa mới miễn cưỡng phân biệt được hướng đi.
Tích tích... tích tích...
Phía sau truyền đến tiếng còi xe máy, Diệp Chiêu quay đầu lại thấy Tằng Tường chạy xe máy đến từ dưới tàng cây.
"Mẹ tôi kêu tôi đến chờ cậu."
Mũi Diệp Chiêu đau xót,"Sao các người tốt như thế chứ."
Trên thế giới này vẫn còn rất nhiều người tốt, tỷ như dì Xảo, tỷ như nhãi con Tằng Tường, còn có những nhân viên trong nhà trọ. bọn họ như bèo nước gặp nhau, sau lại có thể đối đãi với cô một cách chân thành như vậy.
Cô đôi khi dễ dàng cảm thấy đủ, bị đả kích một cách tàn nhẫn nhưng chỉ cần được cho một ít quả ngọt lại vui vẻ sống tiếp.
Tằng Tương đưa cho cô một cái mũ bảo hiểm, Diệp Chiêu còn hơi hoảng hốt, không nhận lấy. Cậu liền trực tiếp đội cho cô, cô không thấy cậu có vẻ ủ rũ, nhưng quần áo vẫn không đổi, cô hỏi: "Cậu chờ ở đây cả buổi tối hả?"
"Tôi ở phòng tập tập đánh quyền một đêm cũng không ngủ được. Lên xe."
Diệp Chiêu nhìn xung quanh, bác gái và Diệp Tiểu Cầm hôm qua đã đi rồi, cũng không biết đi đâu.
Diệp Chiêu suy nghĩ cả đêm qua, bác trai bác gái với vào thành phố này, trời xa đất lạ, bọn học tìm được nhà trọ bằng cách nào?
Khẳng định là có người hỗ trợ.
Diệp Định Quốc tuy không yêu thương con gái mình nhưng không tàn nhẫn đến độ cho con ngồi tù.
Chỉ có Bạch Vân Liên mới có động cơ và khả năng làm được chuyện này.
Lúc trước Diệp Chiêu có cho Tô Ứng Dân số điện thoại phòng trọ, hẳn là Bạch Vân Liên nghĩ cách lấy được số từ Tô Ứng Dân, sau đó tra ra địa chỉ của phòng trọ.