Diệp Chiêu lại mượn xe đạp của tên câm đi tìm Lý Thụy Hương, Lý Thụy Hương thấy cô đạp một chiếc "xe lớn" thì cười rộ lên. Nói cô giống khỉ cưỡi voi, rất đáng yêu.
Hai người tiệm ăn nhỏ ở cổng xưởng đồ chơi Ngải Lâm ăn hoành thánh, Diệp Chiêu hỏi cô: "Mọi người đứng ở cổng nhiều như vậy để làm gì thế?"
Lý Thụy Hương hứng thú: "Xưởng chúng ta có chuyện lớn, vợ ông chủ bị con gái ông chủ đuổi khỏi xưởng, con dán báo chữ to..."
"Cô chắc là vợ ông chủ hả?"
Lý Thụy Hương thấp giọng: "Tình nhân của ông chủ! Quá đáng tiếc, cô không nghe thấy, hôm nay Cao Nguyệt Nguyệt ở trạm quảng bá đọc thông báo, vợ ông chủ rất đáng thương, hèn mọn, nói rằng vì mình phạm sai lầm nên phải tự chịu trách nhiệm, cảm tạ ông chủ không truy trách, nói rất nhiều nhưng cuối cùng bị đuổi rồi."
"Cái này thì không có, tôi đây chỉ xem diễn thôi, nhưng có hứng thú. Mọi người đều rất muốn biết thiên kim nhà ông chủ là người như thế nào."
Diệp Chiêu cười cười, tự mình khen mình: "Rất giống tôi này, rất đáng yêu nhưng có thù tất báo."
"Cái gì tất báo?"
"Có thù oán tất báo!"
"Không giống cô, cô lương thiện. Chúng ta ăn thêm một cái trứng chiên nha?
Chúng ta ăn cơm trong xưởng không cần trả tiền, nhưng chả bao giờ có nước luộc, mỗi ngày ăn xong không lâu thì bụng đã kêu đói rồi."
"Không cần. Để tôi mời cho. Cô vẫn còn là học sinh, tôi đi làm kiếm tiền rồi."
*
Cả ngày chủ nhật, giữa trưa cô đi ăn cùng Lý Thụy Hương, thời gian còn lại đều ở trong nhà ôm Bass luyện tập những kiến thức cơ bản.
Đối với việc học Bass này, Diệp Chiêu cực kì nghiêm túc vì kiếm tiền.
Vì tương lai cần rất nhiều tiền.
Theo những gì Tằng Tường nói, cô hát không được, Bass là tay ngang chỉ có thể đàn mấy hợp âm lừa gạt người xem, tác dụng chủ yếu của cô là giữ bàn, cô là bộ mặt bề ngoài của dàn nhạc.
Bề ngoài thì bề ngoài, đâu phải ai cùng làm bình hoa được.
Ăn cơm chiều xong, Diệp Chiêu mang đàn vào cửa phòng Tằng Tường, Tằng Tường ngồi đầu giường sửa máy ghi âm ngơ ngác nhìn cô, như thánh tăng nhập định.
Diệp Chiêu cười hỏi: "Đàn được không?"
"Tạm... được." Lúc nói Tằng Tường hơi ngập ngừng.
Không biết là nói thật hay trả lời có lệ với cô.
Dì Xảo bưng bánh đậu đi vào, đi nghe Diệp Chiêu tập Bass cả ngày roẹt roẹt lúc to lúc nhỏ, lỗ tai đều mọc kén nhưng lúc Diệp Chiêu hỏi dì có dễ nghe không, dì Xảo không chút do dự sắc mặt không đổi mà giơ ngón tay cái.
"Dễ nghe, luyện tập thêm nữa thì có thể đi thi được rồi..."
"Đừng đàn nữa! Khó nghe muốn chết!"
Trong dãy trọ có người rống lên.
Đây đâu phải là mắng Diệp Chiêu mà là tạt lên mặt dì Xảo một gáo nước lạnh.
Dì Xảo đẩy cửa sổ hô lên: "Ai nói? Ai vừa nói đó?!"
Rất lâu sau dưới lầu cũng không có ai dám lên tiếng. Âm thanh đánh mạt chược dừng lại.
"Bị câm hả? Đồ rùa rụt đầu?" Dì Xảo quay lại an ủi Diệp Chiêu: "Đừng để ý mấy người này, dì xuống coi thử là ai, chắc là nhà bà Anh béo đang chơi mạt chược rồi."
Diệp Chiêu tốt tính, cô nhỏ giọng cười nói: "Được rồi, đúng là bài này không dễ nghe thật."
Dì nhìn Tằng Tường nhẹ giọng quở trách: "Cái này phải trách con, sao không chọn cho Tiểu Chiêu bài nào dễ nghe hơn?"
Tằng Tường vặn ốc, im lặng nhìn bầu trời,"Mẹ, sao mẹ lại bất công thế, ngực trái mẹ không có trái tim hả."
Không khí trầm lặng, cũng không biết ai là nóc nhà, ai là con quạ đen bay trên nóc nhà.
Dì Xảo cười mắng: "Chọn bài khó nghe mà còn không cho người ta nói hả."
Dì Xảo đi ra ngoài, Diệp Chiêu cất Bass lấy sách giáo khoa, hôm nay muốn kèm cả hai môn lý và hóa.
Lúc Tằng Tường làm bài tập, Diệp Chiêu ngồi bên cửa sổ xem mấy cuốn tạp chí trên giá sách, hình như đều là tạp chí Cảng Thành, đa số là tạp chí vận động và thể thao, tất cả đều in bằng chữ phồn thể.
Khó trách, vậy nghĩa là cậu ta học vỡ lòng ở Cảng Thành.
"Sao cậu đi học ở Cảng Thành?"
"Có người quen ở đó."
Diệp Chiêu gật đầu, đây là đối tượng trong lời nói của bà Lương.
Cô mím môi, nhẹ giọng nói: "Nêu tôi hỏi những chuyện cá nhân cậu sẽ không thích hả?"
Tằng Tường nhìn chằm chằm Diệp Chiêu, ánh mắt hai người chạm nhau, đáy mắt cô trong sạch, có chút tò mò và mong chờ.
Cậu cúi đầu,"Đừng hỏi."
Diệp Chiêu gật đầu, nếu cậu đã không muốn nói thì cô tôn trọng cậu.
Diệp Chiêu để bài tập lên bàn,"Có làm sai vài bài."
Trên thực tế, 20 bài cậu chỉ làm đúng 3 bài.
Diệp Chiêu giảng lại tỉ mỉ tất cả những bài sai sau đó cho thêm 20 bài khác.
Lần này Diệp Chiêu tìm thấy cuốn tạp chí giải trí trong chồng tạp chí thấp nhất, so với tạp chí thể thao thì cô thích đọc tin tức giải trí hơn.
Tùy tay mở ra một trang, nhìn vào tiêu đề được phóng to, đảo mắt, cô bị thu hút bởi một tin tức của nhà hào môn.
《Con trưởng Lạc gia được 》, tiêu đề quá bắt mắt, liếc mắt đã có thể thấy bên, gió nổi mây phun.
Con trai trưởng Lạc gia là nhân vật phản diện cô muốn tìm, Lạc Thần!
Tuổi của cô và Lạc Thần cũng không cách quá xa, xem thông tin miêu tả, Lạc Thần hàng năm không lộ mặt, có quan hệ không tốt với mẹ kế, nhưng Lạc Thần là con trai trưởng, rất được bà nội Lạc yêu thích, là người thừa kế chân chính của Lạc gia.
Lạc phu nhân cũng xuất thân hào môn thế gia, sinh ra Lạc nhị thiếu gia, lúc vừa sinh ra trên người Lạc nhị thiếu gia có khuyết tật nên không được Lạc gia coi trọng.
Nên Lạc phu nhân cực kì chán con trai trưởng trong giá thú Lạc Thần.
Xem qua cốt truyện, Diệp Chiêu muốn biết nhiều hơn về tin tức trên tạp chí, mẹ ruột đại thiếu gia Lạc gia không nhận mình là con dâu nhà hào môn, nhị thiếu gia cô độc lại là một thiếu niên thiên tài.
Cô nhanh chóng đọc đến cuối, phát hiện địa chỉ Lạc gia được viết rõ ràng rành mạch," Cảng Đảo khu lưng chừng núi Augustine hào 1", Diệp Chiêu vội vàng chép lại địa chỉ xuống.
Tằng Tường làm xong bài thứ hai nhìn cô."Cậu chép gì thế?"
Diệp Chiêu cầm tạp chí chỉ vào một bóng dáng mơ hồ: "Vị này là đại thiếu gia Lạc gia ở Cảng Đảo!"
"Cậu quen hả?"
Diệp Chiêu lắc đầu: "Không quen. Nhưng sau này hắn là một vai vác lớn âm hiểu xảo trá."
Tằng Tường: "?!"
Diệp Chiêu nhìn bộ dạng khiếp sợ của cậu, không khỏi cưới nói: "Đặt giả thuyết, to gan suy đoán. Cậu nhìn hoàn cảnh xem rất dễ bị hắc hóa. Cậu biết hắc hóa là gì không? Chính là từ tốt bị ép thành người xấu."
Tằng Tường bật cười, nói như có chuyện đó thật vậy.
Diệp Chiêu cuối đầu nhìn bóng dáng mờ ảo của Lạc Thần rồi nhìn Tằng Tường,"Cậu đừng nói, tôi thấy hắn ta và cậu có vẻ giống nhau đó."
Đang nói thì bên ngoài có tiếng gõ cửa, là Tiểu Thiên tới, trong tay còn cầm cái chai đựng mấy con dế mèn, đây là cố ý bắt tới cho thằn lằn.
Hôm qua Tằng Tường quyết định trở về ban nhạc làm cho mọi người nhìn Diệp Chiêu với con mắt khác, xem ra đây là công lao của cô.
Cậu còn hỏi Diệp Chiêu khuyên như thế nào mà thành công.
Diệp Chiêu chỉ hơi mỉm cười, thâm tàng bất lộ.
Cho thằn lằn ăn xong, anh Tường nghiêm túc làm bài không để ý tới ai, Tiểu Thiên trộm gọi Diệp Chiêu tới phòng khách, nhỏ giọng nói: "Chị Tiểu Chiêu, để em thành thật cho chị biết một việc."
Kêu chị ngọt như vậy chắc cũng không có chuyện tốt gì, Diệp Chiêu hỏi: "Gì?"
"Thật ra A Văn... không đồng ý tham gia thi đấu lần này đâu."
Diệp Chiêu khiếp sợ, cơ bản là một bàn cờ, từ khi bắt đầu cũng chỉ có Tiểu Thiên là một con tốt nho nhỏ ngốc nghếch,"Em có thể không? Một mình em tạo thành một bàn cờ lớn, em thật lợi hại!"
"Không có, vẫn là chị Tiểu Chiêu lợi hại!"
"Ngày mai chúng ta đi khuyên A Văn, không có đàn organ, ban nhạc sẽ không có linh hồn."
Diệp Chiêu trợn mắt,"Lúc trước em nói với chị không có anh Tường chơi ghi-ta, ban nhạc các em sẽ không có linh hồn. Linh hồn của các em mơ hồ vậy, chị thấy không phải thiếu nhạc công mà la thiếu định hồn đan."
"Chúng ta không có định hồn đan nhưng chúng ta có định hồn sư nha, chị chính là định hồn sư, chị có thể thu phục anh Tường, vậy chắc chắn sẽ thu phục được A Văn, e tin tưởng chị. Chị là vị thần của em." Tiểu Thiên giả ngu giả ngơ, hoa ngôn xảo ngữ, bản lĩnh nhất lưu.