Diệp Chiêu chợp mắt hai ba tiếng đồng hồ mới tỉnh lại, giường ngủ rất hẹp, để không đè lên Tiểu Cầm, cô hơi xoay người, nằm ra ngoài.
Trên tàu rất yên tĩnh, hành khách đều đã ngủ say, tiếng va chạm của đường ray tràn vào tai.
Cô nhất định phải sống sót ở đây, dù dùng phương pháp nào đi chăng nữa, cô cũng không muốn quay lại thế giới ban đầu.
Không chỉ bởi vì khi trở về cô sẽ rơi vào trạng thái thực vật, mà trên thế giới đó không có người hay đồ vật nào mà cô nhớ nhung, chỉ có đầy những ký ức không thể chịu nổi.
Cô sẽ không bao giờ quên tình cảnh hồi năm tuổi cô bị đưa đến trại trẻ mồ côi, tất cả trẻ con đều tránh mặt cô, và những ánh mắt tò mò của người khác rồi quay lại bàn tán về cô.
Cô sinh ra trong một gia đình rất hạnh phúc, nhưng đáng tiếc là trong thời kỳ suy thoái ngôi nhà ấm áp của cô đã bị phá hủy.
Việc đầu tư của cha thất bại, sau rồi ông ấy lại thực hiện một bước đi liều lĩnh. Ông ta vay tiền từ những kẻ cho vay nặng lãi rồi đầu tư vào thị trường chứng khoán với đòn bẩy cao, kết quả là ông ta lỗ sạch. Sau một trận cãi vã gay gắt với mẹ, tâm trạng ông ta không bình thường. Suy sụp tinh thần, ông ta giết mẹ cô rồi tự sát.
Còn cô đã chứng kiến toàn bộ quá trình, đứa trẻ 5 tuổi lớn lên trong gia đình hạnh phúc được cha mẹ yêu thương đã bất lực nhìn cha mình đâm chết mẹ mình từng nhát từng nhát một.
Ánh mắt mẹ muốn đưa tay ra ôm con trong đau đớn mãi khắc sâu trong tâm trí cô.
Cha mẹ cô cãi nhau là do cô mất bình tĩnh ném bát, cô đã nghĩ đi nghĩ lại không biết bao nhiêu lần, nếu lúc đó cô tỉnh táo và không mất bình tĩnh thì có phải cha mẹ cô đã không cãi nhau không, nếu họ không cãi nhau thì cũng sẽ không dẫn đến bi kịch sau này.
Cô áy náy và tự trách, thu mình sống trong thế giới nhỏ bé của riêng mình, ban đầu mấy đứa nhỏ muốn trêu trọc cô, nhưng sau này không dám tới trêu trọc cô nữa, bởi vì cô giống như một con nhím vậy, có thể nổ tung bất cứ lúc nào, đem lại đau đớn cho người khác.
Nhưng trong trại trẻ mồ côi, trong môi trường sống tập thể này, sống như con nhím sẽ chỉ dẫn đến sự cô lập, phân biệt đối xử và bị gạt ra ngoài lề xã hội, kết quả là chỉ có bản thân là người đau khổ.
Mãi sau khi lớn lên, cô bắt đầu học cách thu hồi những gai góc trong cơ thể kia lại, trở nên hiền lành và lõi đời, học cách nhìn mặt đoán ý, biết cách lấy lòng người khác, bọc lên mặt một lớp da giả để sinh tồn.
Bởi vì thành tích học tập của cô khá ổn, bộ não cũng khá thông minh nên dần dần ngày càng có nhiều người thích cô hơn, nhưng cô biết, những người thích cô có nhiều loại, xen lẫn nhiều yếu tố khác nhau thế nên, đến người được gọi là bạn thân, cô cũng không có.
Sau đó, cô mới bắt đầu hòa giải được với chính mình, bi kịch của gia đình cô đến từ sự tham lam mù quáng và sự không kiểm soát cảm xúc của cha cô, không hề có mối quan hệ trực tiếp nào với cô. Cả cô và mẹ cô đều là nạn nhân.
Sau khi vào đại học, cô rời xa vòng tròn cuộc sống ban đầu của mình, trở nên vui vẻ, hay cười và đam mê cuộc sống, nhưng số phận lại trêu đùa cô, sau một vụ tai nạn xe cộ, cô trở thành người thực vật.
Cô dùng hai tay nhẹ nhàng xoa mặt, những vết chai trên tay cọ cọ vào mặt, nguyên chủ nhìn có vẻ thanh tú nhưng đôi bàn tay làm việc lại đầy vết chai.
Cô phải sống thật tốt, vì nguyên chủ và vì chính mình.
Buổi trưa ngày hôm sau đến ga Quảng Thành vào khoảng hai giờ, Quảng Thành cách Thâm Quyến không xa, ở thời đại này không có tàu hỏa và cũng có rất ít tàu đường ngắn, không thể mua được vé. Diệp Chiêu đã nghĩ rồi, cô sẽ đi xe buýt đường dài.
Vào cuối những năm 1980. ga xe lửa Quảng Thành nổi tiếng khắp cả nước vì sự hỗn loạn, trao đổi nhân sự phức tạp và nhiều vụ trộm cắp vặt.
Diệp Chiêu mua một hộp may vá trên tàu, lúc nửa đêm, cô đã bí mật may hơn 2. 000 tệ tiền mặt vào hai bên quần, giờ trong túi cô chỉ còn hơn 100 tệ tiền tiêu vặt.
Hai chị em đi theo đám đông đến lối ra ga xe lửa, ở lối ra có rất nhiều hành khách, xung quanh có nhiều nam nữ đang kinh doanh, người tụ tập cũng có rất nhiều.
"Mua vé, mua vé, mua bán vé tàu."
"Em đi đâu thế, cô gái xinh đẹp? Em ngồi xe à?"
Diệp Chiêu một tay nắm chặt túi đeo chéo, một tay nắm tay em gái, cô nhìn thẳng về phía trước, không để ý đến mọi người mà bước đi rất nhanh, sợ chậm hai bước sẽ bị kẻ buôn người bắt được, kéo đi.
Theo biển chỉ dẫn đi bộ đến bến xe cách đó không xa rồi bắt chuyến xe lúc 14h30 đi Thâm Quyến, ngoài trời nắng gắt, trong xe không có điều hòa, nóng đến mức người ta muốn nổ tung.
Người thời đại này người dân vẫn chưa bị máy điều hòa mùa hè hấp dẫn, dường như đã quen với cái nóng như thiêu như đốt này, phần lớn những người trên xe buýt đều là thanh niên từ nơi khác đến tỉnh Quảng Đông làm việc, khuôn mặt non trẻ không giấu được sự tò mò và vui mừng.
Chỉ có tài xế và người soát vé là sắc mặt khó coi, công việc hàng ngày khiến họ mệt mỏi, không cho ai sắc mặt tốt.
Giữa hai thành phố Quảng Thành và Thâm Thành không có đường cao tốc, ô tô đi quốc lộ, thế hệ sau này có thể đi trong hơn một giờ là đến đó, từ 2:30 chuyển động mà mãi cho đến 6:00 mới tới nơi.
Diệp Chiêu đang mơ mơ màng màng nhắm mắt, đột nhiên nghe thấy người soát vé hô: "Chuẩn bị giấy tờ để thông quan."
Lúc vưa mở mắt ra, cô nhìn thấy bên ngoài đầy bụi bặm, đang ở hải quan tuyến hai.
Diệp Chiêu đến từ Thâm Thành, trong ký ức của cô, Thâm Thành tràn ngập cây cối tươi tốt và hoa đỗ quyên đầy màu sắc, từ nhỏ cô đã sống trong một thành phố giống như một khu vườn.
Nhưng lúc này nhìn ra ngoài qua cửa kính chỉ có những tòa nhà thấp tầng và những con đường bụi bặm, ngay cả cây cối hai bên đường cũng phủ đầy bụi.
Quê hương đã cho cô quá nhiều kỷ niệm không vui, trong lòng cô không muốn quay trở về, nhưng vì đã chọn quay lại nên đành phải che đậy đi những điều khó chịu trước đó.
"Cầm chứng minh thư và giấy phép an ninh biên phòng xuống xe để thông quan!"
"Ngoại trừ người dân địa phương, những người khác đều xuống xe và đi qua hải quan! Nhanh lên! Hãy nhớ biển số xe, đợi dưới bảng quảng cáo sau đó lên xe. Nhanh lên chút đi, chúng tôi sẽ không đợi ai đâu." Nhân viên bán vé đang hối thúc.
Tiểu Cầm ngủ gục trên đùi Diệp Chiêu, trong tay Diệp Chiêu đang cầm một hộp bìa cứng dùng làm quạt, thấy Diệp Chiêu không nhúc nhích, người soát vé sốt ruột hét lên: "Mau xuống xe, đừng lãng phí thời gian."
"Không phải nói người dân địa phương không cần xuống xe sao?"
Cô soát vé nhìn hai chị em ăn mặc rách rưới, tưởng Diệp Chiêu đang kiếm cớ đối phó với cô ta để khỏi phải xuống xe: "Giả vờ làm người địa phương, đợi hồi nữa bị nhân viên thanh tra đuổi đi, đừng trách xe buýt không đợi cô."
Tài xế cũng mặc kệ hai người, trực tiếp lái xe qua, đến cửa khẩu, nhân viên thanh tra thấy trên xe có hành khách nên lên xe kiểm tra giấy tờ.
Diệp Chiêu đưa sổ hộ khẩu cho nhân viên thanh tra xem qua rồi người đó hỏi cô: "Chứng minh thư đâu?"
Người soát vé đứng một bên xem màn biểu diễn, thấy nhân viên thanh tra cau mày, vội vàng giải thích: "Tôi đã nhắc cô ấy xuống xe nhưng cô ấy không xuống."
Diệp Chiêu giải thích: "Tôi chưa đủ 18 tuổi, nên vẫn chưa làm được chứng minh thư."
Nhân viên thanh tra nhìn lại sổ hộ khẩu và thấy rằng quả thực cô còn hai ngày nữa mới tròn mười tám tuổi.
Trong sổ hộ khẩu không có ảnh nên không cách nào xác nhận có phải là người được hỏi hay không, nhân viên thanh tra khá tốt bụng hỏi: "Còn giấy tờ nào có ảnh không?."
Diệp Chiêu lấy ra thẻ học sinh đã hết hạn sử dụng từ trong túi, trên thẻ học sinh có ảnh và tên cô, khẳng định cô chính là Diệp Chiêu.
Nhân viên thanh tra đối chiếu bức ảnh với người, sau đó nhìn Tiểu Cầm, lúc này Tiểu Cầm đã tỉnh, đang buồn ngủ nhìn mọi người, không biết chuyện gì xảy ra, liền hoảng loạn siết chặt tay của Diệp Chiêu ở bên trong áo.
"Em họ tôi mới mười tuổi. Chúng tôi hỏi đồn công an thì họ nói không cần giấy phép nhập cảnh nên chúng tôi cũng không làm."