Dì cả của Trần Kim, Trần Vân và mẹ của cô là chị em ruột, làm nghề buôn bán quần áo ở khu chợ đầu mối phía Tây thành phố với ba quầy hàng, còn dượng cả Cố Thuận Phát thì cùng mấy anh em trong nhà mở một tiệm cơm, hai người chỉ có một cô con gái độc nhất là chị họ Cố Mẫn Mẫn.
Dì hai Trần Quỳ và cậu ba mới là anh em ruột, sức khỏe dì không tốt, không có con.
Mối quan hệ giữa các anh chị em trong gia đình mẹ của Trần Kim đều rất tốt, nên thế hệ của Trần Kim thường được nuôi chung với nhau. Chẳng hạn như cậu cả và cậu ba cũng thường giao con cái cho mẹ Trần Kim trông nom. Trần Kim được xếp chung với ba chị em họ, với trên có hai chị họ, dưới có một em họ nên người trong nhà quen gọi cô là “bé ba”, người trong thôn cũng quen gọi theo.
Trần Vân vừa đến đã hỏi khắp nơi tìm “bé ba”, Trần Văn Cường mời bà ấy ngồi xuống ăn hoa quả và quạt mát, nhưng Trần Vân nhìn trái nhìn phải mà không thấy Trần Kim đâu, liền hỏi: “Bé ba không có ở nhà? Việc quan trọng thế này mà nó không có nhà thì làm sao được?”
Trần Văn Cường đã quen với vẻ lúc nào cũng vội vàng của cô em gái, đáp: “Trưởng thôn và lão bí thư gọi con bé đi làm việc rồi, em tìm nó có việc gì à?” Ông ấy chỉ hỏi vu vơ nhưng cũng thầm nghĩ Trần Vân thì có việc gì cần tìm Trần Kim chứ?
Trần Vân nhìn quanh, thấy mấy anh chị em đều có mặt, trừ đứa cháu trai lớn, còn lại các cháu khác không có ở chỗ anh cả, bà ấy mở lời thẳng thắn: “Nhà mình sắp giải tỏa rồi, căn nhà cũ của bố mẹ để lại chia thế nào đây?”
Mọi người đều quay sang nhìn bà ấy, ai nấy đều có vẻ mặt khác nhau.
Trần Văn Khang với Vi Tú Hà, Trần Quỳ liếc mắt nhìn nhau. Mặc dù mối quan hệ anh chị em họ rất tốt nhưng họ cũng đã chia xong rồi mà, căn nhà cũ của bố mẹ để lại đương nhiên không có phần của họ.
Vi Tú Hà hơi khó chịu, Trần Vân vừa về đến nhà đã đòi hỏi chuyện căn nhà cũ, ai mà không biết căn nhà này trước đây đã nói rõ sẽ để lại cho dì ba Trần Văn Phương, giờ Trần Văn Phương mất rồi, tất nhiên là của Trần Kim. Trần Vân đây là đang giả ngu.
Nhà họ với nhà Trần Văn Phương có quan hệ thân thiết nhất, vốn xem Trần Kim như con gái ruột, vì vậy Vi Tú Hà không ưa gì Trần Vân.
“Cái nhà đó ấy à, lúc bố mẹ mất đã nói để lại cho Trần Văn Phương rồi, lúc đó còn làm thủ tục sang tên cho chị ấy. Năm ngoái Trần Văn Phương mất, đương nhiên là để lại cho Trần Kim rồi. Hồi đầu năm trưởng thôn còn gọi Trần Kim về làm chứng nhận, sang tên nhà và đất cho con bé hết rồi.”
Trần Văn Cường làm kinh doanh, Trần Văn Hoa làm trong cơ quan, cả hai đều hiểu ẩn ý trong lời nói của Trần Vân.
Chẳng lẽ bà ấy định nhắm vào căn nhà cũ?!
Hà Tĩnh Nhàn và Lưu Quyên, hai bà chị dâu cùng nhau khẽ nhếch mép cười, cả hai làm dâu trong nhà mà còn không nghĩ đến chuyện tranh giành căn nhà bố mẹ để lại, thế mà bà chị chồng đã lấy chồng không chăm sóc bố mẹ lúc cuối đời lại có ý muốn tranh giành. Đúng là không biết xấu hổ.
Nhìn thấy Trần Kim sắp được chia một khoản tiền lớn, nếu bảo họ không ghen tị chút nào thì không đúng, một cô gái trẻ mới hai mươi mấy tuổi lại dễ dàng có trong tay số tiền đủ tiêu cả đời. Nhưng họ không phải là người không có lương tâm, năm xưa tình cảm bố mẹ ra sao họ đều hiểu rõ cả, hơn nữa lúc đó Hà Tĩnh Nhàn cùng Trần Văn Cường còn bận kiếm tiền, ba đứa con đều do dì út giúp đỡ trông nom.
Trần Văn Phương đi rồi, nhưng chưa đến mức mới một năm mà người đi trà nguội*.
*Người đi trà nguội: dù cho Trần Phương đã mất nhưng tình cảm cũng chưa đến mức nguội lạnh.
Trần Vân cau mày, thấy anh trai chị dâu không lên tiếng, biết ngay thái độ của họ rồi.
Bà ấy biết mình không có lý, nhưng bảo bà ấy không được gì thì không cam tâm. Anh hai cũng chuyển hộ khẩu đi rồi, nhưng bố mẹ cũng chia cho anh ấy một mảnh đất, hóa ra trong bốn anh chị em ruột thịt, chỉ có mình bà ấy là chẳng được gì?
Hà Tĩnh Nhàn ngồi ngay ngắn, liếc Trần Vân một cái, giọng lãnh đạm: “Nhà và đất bố mẹ đã nói rõ để lại cho Trần Văn Phương rồi, lúc đó trưởng thôn, lão bí thư chi bộ trong thôn cũng đứng ra làm chứng, chẳng phải chị cũng đồng ý sao?”
“Đồ của ai thì người đó giữ, không có gì phải bàn cãi cả.”
Mặt mày các anh chị em đều khó coi, Lưu Quyên liếc trái liếc phải, bật cười phá vỡ bầu không khí căng thẳng: “Chắc là chị cả lo bé ba nhỏ tuổi, không giữ được tiền chứ gì? Con bé không có bố mẹ nương tựa, chúng ta làm bậc trưởng bối lo lắng cũng là chuyện bình thường.”
“Nhưng Trần Kim cũng sắp đi làm rồi, học mấy năm đại học, con bé cũng biết nên chi tiêu như thế nào. Hôm qua có khách thuê đòi gây sự, bé ba xử lý rất ổn thỏa, tôi thấy nó cầm tiền cũng chẳng tiêu bậy đâu.”
Vi Tú Hà vội vàng phụ họa: “Chắc chắn rồi, từ khi Trần Văn Phương mất, nhà cửa cho thuê, tiệm tạp hóa với vườn trái cây, bé ba thường xuyên về chăm lo, cái gì cũng sắp xếp ổn thỏa.”
Mỗi người một câu, khiến Trần Vân cũng không tiện mà mở miệng nói tiếp, bà ấy tức đến đỏ cả mắt.
Họ nói nghe nhẹ nhàng là bởi vì ai cũng có phần trong tiền bồi thường giải tỏa, chỉ riêng bà ấy là không có gì. Cảm giác tủi thân dấy lên trong lòng, nghĩ nếu bố mẹ còn sống thì thế nào cũng sẽ có phần của bà ấy.
Ngay cả Trần Quỳ, dù không được chia tiền bồi thường giải tỏa ở thôn Kiều Đông, nhưng nhà chồng Trần Quỳ ở thôn Mộc Đường bên đó cũng đang giải tỏa…
Càng nghĩ Trần Vân càng thấy ấm ức, bình thường bà ấy đối xử với ba chị em Trần Đình, Trần Gia, và Trần Kim chẳng kém gì con mình, nhất là Trần Kim, vì là con của em gái ruột, lại cùng cảnh con một như Cố Mẫn Mẫn nhà bà ấy. Trần Vân thương Trần Kim thiếu bố nương tựa nên thường xuyên gửi cho con bé nhiều quần áo hơn cả cháu gái nhà anh chị.
Bây giờ thì hay rồi, chỉ chờ tiền bồi thường giải tỏa về, ai nấy đều hóa thành tiểu thư nhà giàu, còn nhà bà ấy vốn điều kiện tốt nhất lại thành kém nhất.
Lúc nghèo khó thì tình cảm mặn nồng, giờ sắp giàu lên thì không còn thật lòng nữa, bắt đầu tính toán với nhau rồi. Nói là em út chăm bố mẹ đến cuối nên được căn nhà cũ, thế chẳng lẽ mấy năm qua bà ấy không giúp đỡ gì à? Phát đạt rồi là muốn đá bà ấy ra, sợ bà ấy đòi chia phần sao.
Trần Vân chỉ thấy lạnh lòng, bà ấy hừ một tiếng, xoay người đi thẳng, giày cao gót gõ côm cốp trên nền nhà như dậm mạnh vào lòng mấy người em trai.
Trong lòng Trần Văn Cường và Trần Văn Hoa cũng thấy không thoải mái.
Nhà cũ đúng là nên để lại cho Trần Kim, không ai được chia, nhưng trong đám anh chị em chỉ có mỗi Trần Vân là không có phần, bọn họ cũng cảm thấy rất khó xử.