Trần Kim để chậu rửa mặt vào gầm giường, quay lại nhìn chằm chằm Tống Giai Giai, mãi đến khi cô ta thấy chột dạ, không dám đối mặt nữa thì mới xì một tiếng: "Cậu đúng là con chó của Lê Hành Nhất, chia tay rồi vẫn còn chạy đến sủa mấy tiếng."
"Cậu!" Tống Giai Giai giận đến nỗi đỏ cả mặt, cái tay vừa giơ ra chỉ đã bị Trần Kim đập xuống: "Tôi và Lê Hành Nhất chia tay thì là chuyện của tôi với cậu ta, không tới phiên một con chó như cậu sủa đâu. Lá thư tình cậu viết cho Lê Hành Nhất vào học kỳ đầu của năm hai vẫn còn ở chỗ tôi đây, đừng bảo là cậu không theo đuổi được Lê Hành Nhất nên mới thẹn quá hoá giận, tới gây chuyện với tôi đấy nhé? Nếu như Lê Hành Nhất có đính hôn và mời tôi, vừa khéo, tiện đường đưa lá thư tình mà cậu viết cho vợ chưa cưới của người ta luôn. Ê này, chưa gì đã khóc rồi à? Chậc chậc~"
"Cậu nói nhăng nói cuội cái gì đấy?! Tôi không viết thư tình gì cả!" Tống Giai Giai thét to.
"Ôi chao, giọng cậu khó nghe quá." Trần Kim nhún nhún vai: "Cậu viết cái gì thì lòng cậu tự biết, nếu không thì để tôi lấy ra, đưa đến lớp cậu cho bạn cùng lớp cậu so sánh nét chữ nhé?"
Tần Tuyết Mai kéo Tống Giai Giai đang giận dữ lại, giở giọng bất mãn nói với Trần Kim: "Trần Kim, cậu cũng gây sự vừa vừa thôi, chẳng phải chỉ là thư tình thôi sao, có gì to tát đâu. Dù sao thì cũng đâu có giành với cậu thật đâu."
"Biết người ta có người yêu rồi mà vẫn còn viết thư tình, đúng là chỉ có loại người như cậu mới thấy chuyện đó chẳng có gì to tát." Trần Kim nhếch miệng khinh thường, lại tung thêm một quả bom: "Chẳng trách cậu chạy đến trước mặt bạn trai của Dương Thiến ton hót lấy lòng như vậy, người ta không thèm để ý, cậu còn lấy Dương Thiến làm cái cớ để thân cận nữa."
"Á! Trần Kim, cậu bịa chuyện!" Tần Tuyết Mai vô thức liếc nhìn giường ngủ của Dương Thiến.
Trần Kim cười khì khì rung đùi đắc ý, cái vẻ mặt kia trông lại càng chọc tức người ta: "Cậu nói là bịa đặt thì thôi. Dù sao thì thứ tư tuần trước cũng chẳng phải tôi viện cớ là Dương Thiến đang ôn tập, muốn mượn tài liệu. Hi hi, các cậu cứ từ từ mà tán gẫu, tôi đi ngủ đây."
Tần Tuyết Mai và Tống Giai Giai giận đến nỗi thở hổn hển, thấy Trần Kim vừa trèo lên giường xong đã kéo xoạch cái rèm lại, lập tức ngăn tầm mắt của bọn họ. Bọn họ tức giận, nhưng đâu cãi lại được Trần Kim, hơn nữa, dáng vẻ khốn nạn kia của Trần Kim khiến người ta cực kỳ ngứa mắt.
Đợi đến khi hai người bọn họ ra ngoài, cửa ký túc xá bị đóng sầm một cái, trong phòng lại vang lên tiếng sột soạt.
Nội tâm của ba bạn cùng phòng im lặng không lên tiếng: Mợ nó! Mợ nó!
Qua một lúc lâu, Mạnh Thắng Nam thò đầu ra nhìn: "Này, Trần Kim, Tần Tuyết Mai thực sự đã viết thư tình cho người yêu, à không, người yêu cũ của cậu hả? Cả Tống Giai Giai nữa, có phải cậu ta định đào góc tường của Dương Thiến không?"
Hai người khác cũng cùng nhìn về phía giường của Trần Kim.
"Ban đầu chỉ đoán thôi, bây giờ mới phát hiện là thật."
Mọi người lại im lặng: "..."
Trần Kim khiến người ta tức giận, đúng là có chút bản lĩnh.
Nhưng trong lòng Trần Kim vẫn còn buồn bực.
Cô và Lê Hành Nhất đều đến từ thành phố Phủ Châu, thủ phủ của tỉnh, thi xong trung học phổ thông thì vào trường cấp ba số 3 của thành phố, trở thành bạn học cùng lớp. Chẳng qua nhà Lê Hành Nhất ở khu thành thị, nhà cô lại ở vùng nông thôn ngoại ô. Sau khi tốt nghiệp, thi đại học xong thì bọn họ mới bắt đầu quen nhau, cho đến năm nay, tổng cộng đã quen nhau ba năm. Mặc dù ở cùng một trường, nhưng lại không cùng một học viện, bình thường cũng không hay đi với nhau, hơn nữa chuyên ngành của anh ta đa số đều là sinh viên nam nên cũng không gần với bạn cùng lớp của anh ta được.
Cũng không biết từ lúc nào, thời gian cô và Lê Hành Nhất gặp mặt càng ngày càng ít, nhưng bọn họ đều là những người đặt nặng việc học, vậy nên cô cũng không nghĩ nhiều. Ai ngờ, khi cô và Lâm Hân Nhiên đến nội thành để xem phim hồi tháng Năm, đúng lúc gặp phải Lê Hành Nhất đang ôm ôm ấp ấp với một hoa khôi bên ngành Vật lý, trông hai người vô cùng thân mật.
Khi ấy cô bị kích động một chút, đi thẳng đến đối chất với Lê Hành Nhất, kết quả lại bị Lê Hành Nhất nói rằng cô chẳng tiến bộ gì cả.
Làm chuyện có lỗi rồi còn ụp nồi lên đầu người khác, Trần Kim cảm thấy không cần học sâu thêm nữa, lập tức quyết định từ bỏ việc học cao học. Bản thân Lê Hành Nhất muốn học sâu thêm, đã từng khuyên cô nhưng không thành công. Không ngờ rằng việc này lại bị anh ta coi là viện cớ để cắm sừng.
Nghĩ đến, cũng coi như mượn chuyện này để thấy rõ được Lê Hành Nhất, lúc ấy, Trần Kim tát anh ta rồi nói lời chia tay luôn. Kết quả là cô gái mà Lê Hành Nhất đang quen lại đến tìm cô sau đó, nói rằng cô đào mỏ Lê Hành Nhất không thèm nhả ra, chính là vì thấy nhà Lê Hành Nhất có công ty nên muốn trèo cao.
Nếu như nói một cách bí mật, Trần Kim cũng sẽ không tức giận như vậy, nhưng cô gái nữa cứ đến lớp học tìm cô, chặn ngay vào lúc tan lớp để nói trước mặt các bạn học. Lúc đó, Trần Kim lập tức tuyên dương câu chuyện "Thằng ngu bắt cá hai tay và con ngu tiểu tam" cho bạn cùng lớp nghe.
Nồi nào úp vung nấy cũng tốt, nhưng bây giờ cô lại không mấy vừa ý với hai đứa ngu này.