Chu Lai Căn giận tím mặt, giơ tay ra tóm lấy Trần Dã, lúc này đây ông ta thực sự là muốn một đấm đánh chết cậu.
Nhưng Trần Dã rất lanh lợi, Chu Lai Căn làm sao có thể tóm được cậu cơ chứ? Vào lúc Chu Lai Căn vừa giơ tay ra, cậu đã quay đầu trên tay bắt lấy một cái gậy gộc to đùng mà nắm chặt.
“Tiểu Khê!”
Sắc mặt Trương Tú Mai như quỷ vậy, miệng bà ta run lên cầm cập mà réo tên Lâm Khê. Sau đó bà ta để lộ ra một bộ dạng đau lòng đến tuyệt vọng, uỷ khuất đến mức sắp muốn ngất đi.
Thế nhưng Lâm Khê liếc cũng không thèm liếc bà ta một cái.
Cô vươn tay ra bảo vệ lấy Trần Dã, lạnh lùng nhìn Chu Lai Căn, nói: “Bác Chu, bác muốn làm cái gì, muốn đánh Tiểu Dã sao? Hai người muốn làm cái gì? Thấy bà nội tôi mất rồi là liền đến bức bách chị em chúng tôi, hai người muốn cật tuyệt hộ (1) à? Hai người đừng quên rằng, đây là thôn Lâm Hạ, họ Lâm không phải họ Chu, có bản lĩnh thì hôm nay hai người cứ động đến một sợi lông của tôi và Tiểu Dã đi, tôi xem xem hai người có thể yên ổn mà bước ra khỏi thôn Lâm Hạ này không!”
(1) Chỉ cho hành vi thấy nhà người ta không có con trai nối dõi nên muốn lấy con gái/cháu gái người ta chờ cha mẹ/ông bà người ta mất để kế thừa gia tài.
Chu Lai Căn nghe thấy ba chữ “cật tuyệt hộ”, trong tích tắc ánh sáng trong mắt tăng vọt, bộ mặt như thập phần rõ ràng.
Lâm Khê kéo chặt Trần Dã lùi về sau mấy bước.
Có điều đó chỉ là trong tích tắc, Chu Lai Căn nghe thấy lời nói của Lâm Khê rất nhanh đã lắc đầu lấy lại tinh thần. Nhìn bộ dạng của Lâm Khê, ông ta lập tức hối hận vì hành động của bản thân đã quá vội vàng.
Ông ta đến đây đã gần hai mươi ngày, chính mắt ông ta nhìn thấy và cũng chính ông ta nghe vợ mình nói chuyện với người khác, xem đến chán việc Lâm Khê là một chủ nhà nhu nhược, dễ mềm lòng lại còn lúc nào cũng im lặng.
Ai mà biết được khi cô nói chuyện lại là dáng vẻ này!
Đầu ông ta nhanh chóng quay lại, sắc mặt cũng biến đổi, cái tay cũng lúng túng thu trở về sau đó xoa xoa, biểu cảm trên mặt cứng ngắc hoà hoãn lại rồi nén ra một nụ cười, nói với Lâm Khê: “Cháu đừng hiểu lầm, Tiểu Khê, cháu đừng hiểu lầm. Hầy, cháu không thể nói những lời như vậy được. Cháu nói như vậy, mẹ cháu phải đau lòng biết nhường nào chứ. Cháu nghĩ mà xem, đoạn thời gian này, mẹ cháu vì chăm sóc cháu mà tốn bao nhiêu tâm sức chứ.”
“Hầy, Tiểu Dã cái đứa nhóc này, đây cũng là hiểu lầm, bác vừa nói để cho Mỹ Châu và Gia Bảo chuyển hộ khẩu chỉ là vì muốn tiết kiệm chút tiền học phí trái tuyến, có điều hai cháu không muốn chuyển vậy thì sẽ không chuyển, tiền học phí trái tuyến cháu cũng không phải lo lắng, bác sẽ tự xoay sở được, bác tìm người mượn tiền, cháu yên tâm.”
Ông ta nói xong liền quay đầu đưa mắt ra hiệu cho Trương Tú Mai.
Trương Tú Mai tiếp nhận ánh mắt của người đàn ông nhà mình, sau đó nước mắt trong chốc lát liền trào ra ngoài.
Có lời mắng chửi lúc trước của Trần Dã phía sau lại là những nói đó của Lâm Khê, bà ta thật sự rất uỷ khuất.
Bà ta khóc lóc rồi nói: “Tiểu Khê, mẹ biết bao nhiêu năm ấy là do mẹ mắc nợ con, nhưng lúc đầu mẹ tái giá cũng là do bị bức ép, bất đắc dĩ, nếu con là một đứa con trai thì mẹ cũng có thể mang con đi theo mà giữ, nhưng con lại là một đứa con gái, mẹ muốn giữ thì người khác cũng sẽ không cho mẹ giữ. Ban đầu mẹ cũng muốn mang con đi theo, nhưng mà cha con chỉ có mỗi con là cốt nhục máu mủ, bà nội con cũng chỉ có mỗi con là hy vọng, mẹ làm sao mà có thể mang con đi theo được chứ? Lúc đầu mẹ đi thật ra trong lòng tưởng chừng như là ruột gan đau cắt thành trăm mảnh.”
“Vậy là do tôi không biết.”
Lâm Khê cắt ngang lời bà ta, nói: “Tôi chỉ biết là, mợ vì tái giá mà ký tên vào giấy đoạn tuyệt quan hệ. Được rồi, hai người đừng nói nữa, hai người đã dọa Tiểu Dã sợ rồi, có chuyện gì thì chúng ta đổi ngày tìm các chú các bác trên uỷ ban thôn cùng nhau nói chuyện.”