Lúc trước cô nghe nói anh đi Bắc Thành rồi, còn đặc biệt hỏi qua Trần Dã, Trần Dã nói từ Bắc Thành đến Tân An, ngồi tàu hoả mất hai mươi mấy tiếng.
Ánh mắt của anh lại càng dịu hơn một chút, tuy đối với Lâm Khê mà nói, anh vẫn mang vẻ mặt nghiêm nghị như vậy.
Anh nhìn cô một cái, lại nhìn bát mì còn sót lại trên bàn, trầm mặc một lúc, nói: “Để tôi làm cùng em đi, em nói cho tôi biết đồ để ở đâu, tôi nấu là được rồi.”
Anh quả thật là có hơi đói, mới vừa trở về cất hành lý và cởi bỏ áo khoác ra thì đã nghe thấy Triệu Bắc nói “Anh Thành, em vừa đi qua đại viện nhà họ Lâm, nghe thấy bên trong hình như có người khóc lóc ầm ĩ” cho nên anh đã trực tiếp vội qua đây.
Anh nói xong liền trực tiếp đi đến cạnh bàn rồi thu dọn bát mì lúc trước Lâm Khê và Trần Dã ăn còn thừa.
Thu dọn cực kỳ nhanh nhẹn lưu loát, sau đó bê đồ vào phòng bếp.
Lâm Khê còn chưa kịp phản ứng lại.
May mà không phải là ông lớn ngồi xuống chờ đồ ăn dâng lên, nhưng mà lại là một loại cảm giác người này quả thực rất mạnh mẽ, ở chỗ này quá coi như mình là chủ nhân rồi, hình như cái chuyện gì cũng là do anh chỉ đạo, là do anh làm chủ.
Tâm trạng Lâm Khê cực kỳ phức tạp.
Cô đi theo anh vào phòng bếp, kết quả cô chỉ là đơn giản đưa mì, đưa cho rau cho anh, còn lại cái gì anh cũng làm xong hết rồi.
Sau đó, cô cầm lấy cái cốc nhìn anh ăn.
Còn anh, dưới ánh nhìn của cô, vẫn ăn uống một cách quá bình thản tự nhiên, giống như hoàn toàn không có cô ở đây vậy.
Ngược lại là Lâm Khê, khi anh thỉnh thoảng ngước mắt lên nhìn về phía cô, cô có chút bối rối mà nhìn vào chỗ khác.
Lần nào cũng như vậy.
Kiếp trước Lâm Khê lớn lên xinh đẹp.
Đàn ông thích cô phải xếp hàng dài, tuy rằng đa phần là hôm nay thích bạn, ngày mai thích người ta.
Nhưng lúc ở bên cạnh cô, nhìn vào trong mắt cô vẫn luôn có chút ánh sáng, thứ ánh sáng ấy là loại nhìn thấy yêu thích hay là nhìn thấy một cô gái xinh đẹp.
Cơ thể này với tướng mạo của cô trước đây vốn dĩ là giống nhau, nhưng mà xét về mặt chi tiết thì kém hơn một chút, dù sao thì cũng vẫn cực kỳ xinh đẹp.
Nhưng mà cuộc gặp mặt này, cách sống chung trầm mặc và giản đơn này đã giúp cô xác định được, người đàn ông này, anh không hề thích cô.
Ánh mắt anh nhìn cô, cô nhìn thấy có nghi hoặc, có kinh ngạc hoặc cũng có cố gắng điềm đạm, nhưng thực sự không có chút tình cảm nào, ánh mắt anh nhìn Trần Dã còn có chút độ ấm, đối với cô xác thực chỉ có lạnh nhạt, thậm chí còn có chút tránh né.
Cô càng thêm xác định, chuyện đăng ký kết hôn chắc hẳn đều do trước khi bà nội Lâm lâm chung cầu xin anh.
Có đều bởi vì cái này, ngược lại cô cũng nhẹ nhõm hơn đôi chút, một chút lo âu trước đây cũng không còn nữa.
“Anh Lương, lúc đầu đăng ký kết hôn là bởi vì bà nội tôi đúng không? Là bà nội tôi không yên tâm về tôi và Tiểu Dã cho nên cầu xin anh mà anh thì không nhẫn tâm từ chối vì vậy mới đáp ứng bà, đúng không?”
Lâm Khê ở trong lòng sắp xếp lại ngôn từ nửa ngày, mắt thấy anh sắp ăn xong rồi, cuối cùng cũng quyết định nói ra.
Nếu không thì phải làm sao?
Hai ngày nay, nói không chừng đêm nay anh liền qua đây ở, đến lúc đó thật sự làm vợ chồng chắc?
Lâm Khê nhìn cơ thể cao to như tường đồng vách sắt của anh, dưới lớp áo quân đội kia, cô cảm thấy có khả năng cơ bắp đấy còn cứng hơn cả đá, da đầu cô có chút tê dại.
Tướng mạo, khí chất còn có thân hình của anh, nếu như cô vẫn là Lâm Khê, vẫn là người sống ở thời đại yêu đương một chút cũng chả có gì to tát của kiếp trước kia thì quả thực người này sẽ khiến cô muốn nhìn thêm vài ba cái, nhìn rồi thậm chí sẽ có cảm giác, có có hội thử thì sẽ thực sự thử.
Nhưng yêu đương cũng không mà trực tiếp “đạn lên nòng” với một người lạ như này, sau đó lại trực tiếp tiến vào trạng thái kết hôn vẫn là có chút mạnh bạo nhỉ?