Lúc Trương Tú Mai mới đến mọi người cũng không nghĩ quá nhiều, dù sao cũng là mẹ ruột của Lâm Khê, Lâm Khê bị bệnh, bà ta đến chăm sóc cũng là chuyện thường tình.
Nhưng một tháng sau, người chồng sau của bà ta, con trai và con gái nhỏ mà bà ta sinh ra sau này cũng được đón về ở trong một tầng nhà cho thuê của nhà họ Lâm, ai cũng có thể nhìn ra điều khác thường.
Lúc bà cụ Lâm còn sống là một người tốt.
Triệu Bắc thấy vậy cũng phải thở dài một tiếng, nhưng đó là chuyện nhà của người ta, anh ấy cùng lắm cũng chỉ là thở dài một tiếng mà thôi.
Nhưng lúc này Lâm Khê đã trở thành vợ chưa cưới của Lương Triệu Thành, đó lại là một chuyện khác.
“Cậu nói Tiểu Khê rất tin tưởng mẹ của cô ấy?”
“Đúng, sau khi anh đi, trong nhà này cũng rối loạn, nhà họ Hạ...”
Triệu Bắc nói đến đây liền nhìn Lương Triệu Thành một cái.
“Nói đi.”
“Cái thím ở nhà họ Hạ đó gần như muốn ở lại nhà họ Lâm không đi, giặt quần áo nấu cơm cho chị dâu Lâm Khê, có lẽ là vì như vậy nên chị dâu không thể làm gì khác, đành mời mẹ mình đến ở trong nhà mình một thời gian, sau đó người nhà họ Chu đều đến đây, mẹ chị ấy mới chuyển đến nhà cho thuê của nhà họ Lâm để ở.”
Triệu Bắc lần đầu gọi ‘chị dâu’ vẫn có chút không quen, nhưng dần dần cũng quen miệng.
Lương Triệu Thành như có điều suy nghĩ, Triệu Bắc nói tiếp: “Sau đó chính là những gì mà trước đây em nói với anh, người nhà họ Trần đến muốn đón Trần Dã đi, khi đó chị dâu cũng dựa vào mẹ mình, người anh kế kia cùng với nhà mẹ chị ấy đuổi người nhà họ Trần đi. Từ đó cô ấy càng thân thiết với bọn họ hơn. Nhắc đến, chị dâu cũng thật đáng thương, lúc anh đi có bảo em trông nom chị ấy và Trần Dã, lúc đó anh cũng không nói là hai người đã đính hôn, em suy cho cùng cũng chỉ là một người ngoài, không giúp được gì.”
Nói đến đây anh ấy cũng có chút áy náy.
Lương Triệu Thành không để ý đến anh ấy, ngược lại khi nghe đến ‘người anh kế’, chân mày hơi nhíu lại.
Toàn là những người linh tinh nào đến vậy?
Nhìn cách hành sự của cô hôm nay, cũng không giống với người sẽ làm ra những chuyện rõ ràng sẽ để lại rất nhiều hậu họa này.
Có điều nghĩ đến lúc cô nhìn thấy anh vào nhà, cả người lập tức như sống lại, ánh mắt nhìn anh hoàn toàn là mừng rỡ, tin cậy, thậm chí là lấy lòng, nói với mẹ cô và cả nhà họ Chu rằng anh sẽ chuyển đến sống, nói rằng đã đính hôn với anh, nhưng sau đó vẫn nói với anh rằng ‘cuộc hôn nhân này không công bằng’, còn luôn dè dặt nhìn sắc mặt của anh.
Anh nghĩ, có lẽ là vì sau khi đăng ký kết hôn anh không hề nhắc đến hôn sự này dù chỉ một câu, sau đó lại đi suốt hơn một tháng mới khiến cô hiểu lầm rằng anh không muốn thừa nhận cuộc hôn nhân này, sau đó mới bất đắc dĩ phụ thuộc vào mẹ đẻ của cô để ngăn cản người nhà họ Hạ và nhà họ Trần.
Lương Triệu Thành tự nhận rằng trong phút chốc đã hiểu rõ mọi chuyện.
Cũng vì vậy mà còn sinh ra cảm giác áy náy không hề nhỏ.
Lại nói đến Trương Tú Mai và Chu Lai Căn.
Trương Tú Mai và Chu Lai Căn bị Lâm Khê và Trần Dã đuổi đi, trở về nhà cho thuê với bộ dạng như trời sập.
Trên cầu thang có tiếng ‘cộc cộc’, người trong phòng hiển nhiên là nghe thấy âm thanh bọn họ lên tầng, bọn họ vừa đi đến cửa, cửa đã được mở ra từ bên trong, đứng phía sau cửa là vẻ mặt trông ngóng tràn đầy hưng phấn của Chu Mỹ Châu và Chu Gia Bảo.
Hai người đều đang chờ đợi cha mẹ quay về chia sẻ tin tức tốt.
Điều kiện ở nhà cho thuê kém xa so với nhà ở của nhà họ Lâm, huống chi bên kia còn có rất nhiều thứ tốt, đồ chơi của Trần Dã, quần áo đồ trang sức của Lâm Khê, còn có các loại kẹo và bích quy ở trong tủ, hai người họ đã đỏ mắt từ rất lâu rồi, nghe cha mẹ bàn bạc đến việc dọn qua bên kia ở, hai người họ không biết đã hưng phấn gấp gáp đến nhường nào.
“Cha, mẹ.”
“Cha, mẹ, ngày mai chúng ta sẽ dọn đến ở nhà của chị cả sao?”
Chu Mỹ Châu vừa mở cửa ra đã nhìn thấy sắc mặt của cha mẹ mình có chút không đúng, vừa mới gọi một tiếng cha mẹ đã nuốt xuống những câu tiếp theo, nhưng Chu Gia Bảo từ nhỏ đã được cưng chiều nhất nhà lại không biết nhìn sắc mặt như vậy, lập tức hỏi thành câu.
Chu Lai Căn vừa nghe, sắc mặt lại càng đen hơn, bỏ lại con trai út, không hề để ý đến người trong phòng, khí thế hung hăng đi về phòng của mình.
Trương Tú Mai cũng không đoái hoài đến việc an ủi đứa con trai nhỏ thường ngày yêu thương nhất nữa, vội vàng đi theo, sau đó là một tiếng ‘ầm’ vang lên, cửa phòng bị đóng lại.
Chu Gia Bảo ngẩn ra một chút rồi muốn đi vào theo nhưng lại bị Chu Gia Lượng kéo lại.