Nói tới hai ông cụ, tối hôm qua bọn họ đều ở nhà cũ, chân của ông Ba cũng đã hết sưng, bệnh trên người cũng nhẹ đi, tâm trạng cũng tốt lên, sáng sớm ra ngoài đi dạo một vòng, vừa uống thuốc vừa giao sổ sách với Lâm Bạch Thanh ở bên cạnh.
“Sổ sách Linh Đan Đường có mười tám nghìn, đó là của hồi môn của cháu. Lúc trước chúng ta đã thương lượng qua, tám phần lợi nhuận của Linh Đan Đường thuộc về cháu, còn hai phần thuộc về nhà họ Cố, đương nhiên cái đó chỉ là lời nói lúc đầu, chỉ cần hai chúng ta còn sống, nhà họ Cố sẽ không lấy được một đồng nào của Linh Đan Đường, chỉ có điều nếu muốn phát triển Linh Đan Đường cháu vẫn phải thương lượng với chúng ta. Nói thử xem, tiếp theo cháu có dự định gì về dược đường?” Ông Ba nói.
Thấy Lâm Bạch Thanh có hơi giật mình, ông Năm cười nói: “Ông Ba bảo cháu nói thì cháu cứ nói đi, cháu là người xem bệnh chính của Linh Đan Đường, cũng là bà chủ, sau này muốn phát triển dược đường như thế nào chúng ta cũng phải nghe ý kiến của cháu.”
Tim Lâm Bạch Thanh đập thình thịch, kiếp trước ông Ba bị ốm, ông Năm đau đầu cho nên vội vàng quyết định hôn sự cho cô, ông Ba cố gắng áp chế mấy đứa con cháu làm loạn xong liền qua đời.
Mà hiện tại, hai ông cụ vẫn chưa bị ốm đau hành hạ, vẫn có tinh lực hỏi việc phát triển Linh Đan Đường.
…
Nếu bọn họ muốn nghe, Lâm Bạch Thanh cũng không khách sáo.
Có tám phần lợi nhuận thuộc về cá nhân cô rồi, nhưng vẫn có hai phần thuộc về nhà họ Cố, dược đường phát triển vẫn có liên quan đến mọi người.
Cô nói: “Phần tiền mặt cháu chuẩn bị dùng để sửa chữa dược đường, tăng giường nằm của phòng khám cùng với thiết bị y tế. Đúng lúc đầu năm nay cái gì cũng đang tăng giá, Cục Y tế đưa ra một quy định mới, về mặt chữa bệnh chỉ cần xin phép là có thể tăng giá, đến lúc đó chúng ta cũng thuận lý thành chương tăng phí khám chữa bệnh lên, để tăng lợi nhuận của Linh Đan Đường lên.”
Dược đường là nơi trị bệnh cứu người, hai ông cụ không hề trông mong nó kiếm được nhiều tiền, càng không nghĩ tới chuyện chia tiền.
Nghe kế hoạch kiếm tiền của Lâm Bạch Thanh rõ ràng như vậy, hai ông cụ đều thấy vô cùng mới mẻ, cũng thấy lời cô nói có lý, gật đầu đồng ý, đương nhiên cũng nói với cô: “Bác sĩ trị bệnh cứu người là trên hết, kiếm tiền phải để ra phía sau.”
“Vâng.” Lâm Bạch Thanh ngoan ngoãn đồng ý.
Cô còn nói: “Cháu nghe nói gần đây nhà nước sẽ cho đăng ký mở bệnh viện tư nhân, ưu tiên chọn các phòng khám có đủ tư chất, với lại một khi có thể xin được danh hiệu phòng khám nhà nước, phòng khám còn có thể đưa chi phí chung vào mục khám chữa bệnh.”
Hai ông cụ đều chấn động: “Biến Linh Đan Đường thành bệnh viện, còn có thể chi trả được chi phí chung?”
Lâm Bạch Thanh nói: “Đúng, chúng ta có thể gộp chúng lại.”
Hiện giờ bọn họ vẫn không thể tưởng tượng được rốt cuộc trung y có thể kiếm được bao nhiêu tiền.
Cũng không thể tưởng tượng được lợi nhuận hoa hồng chưa đến hai phần kia sau này có thể mang đến cho bọn họ rất nhiều lợi ích.
Lâm Bạch Thanh sợ làm bọn họ sợ, tạm thời không nói nhiều nhưng cô phải làm cho bọn họ coi trọng chuyện này hơn.
Hai ông cụ nhìn cô gái đang báo hiếu, cô mặc một bộ quần áo màu trắng đang quỳ ở trên bồ đoàn, trong lòng không khỏi thương cô hơn, cô gái nhỏ bọn họ tự tay chỉ dạy mười mấy năm, cô thật đúng là, vừa thông minh lại vừa hiểu chuyện, lại còn dám gánh chịu.
Người ăn ngũ cốc sinh bách bệnh mà lúc già rồi, đương nhiên sẽ ốm đau không ngừng, lúc này bên người có một bác sĩ tốt cũng đã là chuyện vô cùng may mắn rồi. Nếu bản thân có thể tự mở một bệnh viện… Chuyện tốt này người bình thường nghĩ cũng không dám nghĩ.
Hai ông cụ càng nhìn Lâm Bạch Thanh lại càng cảm thấy cô là người tài không thể vứt bỏ.
Lúc này ở thành phố Đông Hải, tất cả các chú các bác trong dòng họ của nhà họ Cố đều tới dâng hương dập đầu. Bọn họ đến đây đương nhiên muốn nói chuyện với hai ông cụ mấy câu, nhưng lại không nói gì với Lâm Bạch Thanh cả.
…
Lúc sau Cố Bồi đã đến đây, ghế trong nhà chính không nhiều mấy, thấy anh tiến vào, ông Ba liền đứng lên nhường vị trí cho anh, mấy người cùng vai vế đang quỳ cũng vội vàng chào hỏi, người ở bên ngoài mang ghế vào cho anh.
Nhưng Cố Bồi không ngồi, thấy bên chân Lâm Bạch Thanh còn một tấm bồ đoàn, đốt một que hương, cắm hương xong liền thuận thế quỳ xuống bên cạnh cô.
Một người anh họ lớn tuổi nhất muốn nói chuyện với anh mấy câu, dù sao bọn họ đã hơn bốn mươi tuổi mà Cố Bồi mới có 27 tuổi, lại còn là thanh niên, đã có sự khác nhau về quốc tịch, không có tiếng nói chung, lại thêm hôm nay chỉ là giỗ trăm ngày, chỉ tới thắp hương không ăn uống gì, cho nên mọi người nói chuyện mấy câu rồi rời đi.
Lát sau, Cố Hoài Lễ: cha của Cố Ngao Văn đến, nhìn thấy Cố Bồi đang quỳ bên đó liền rất kinh ngạc: “Tiểu Bồi cũng đến đây sao?”
Rõ ràng con trai của ông ta đã mời ba bốn lần mà vẫn không được, thế mà anh lại đến đây.