Ngày hôm sau lúc Ôn Chỉ Văn tỉnh lại thì trong phòng ngủ đã không có bóng dáng của Vu Hoài Ngạn đâu cả.
Ôn Chỉ Văn cũng không biết anh rời đi từ lúc nào.
Ở đầu giường có đặt một chén nước, phía dưới cái ly có đặt một tờ giấy, bên cạnh còn có một chuỗi chìa khóa.
Ôn Chỉ Văn ngồi dậy, cầm lấy cái ly uống một ngụm trước, sau đó cô mới đọc nội dung ghi trên tờ giấy.
Ánh mắt đầu tiên Ôn Chỉ Văn chú ý tới chính là chữ của Vu Hoài Ngạn.
Chữ của anh rất đẹp, giống như con người của anh vậy, mang theo vài phần sắc bén.
Trên tờ giấy viết là anh sẽ đi Thượng Hải công tác một tuần, bảo cô ở nhà tự chăm sóc bản thân cho tốt.
Sáng nay dì giúp việc sẽ tới làm việc, dặn cô tới lúc đó nhớ đi ra mở cửa cho người ta.
Vu Hoài Ngạn sợ Ôn Chỉ Văn quên mất nên còn cố ý viết lại số điện thoại của anh, bảo cô nếu có việc gì thì nhớ liên hệ với anh.
Thuận tiện còn viết ra mật mã của két sắt trong nhà, nếu như cô cần dùng tới tiền thì có thể trực tiếp lấy từ trong đó.
Ôn Chỉ Văn vẫn luôn lạnh nhạt đọc những lời nói phía trước, thẳng đến khi nhìn tới đoạn két sắt thì lưng của cô cuối cùng cũng thẳng lên.
Cô biết trong nhà có một cái két sắt, đặt ở ngay bên trong thư phòng.
Cô không hề có ý đồ với đồ vật ở trong két sắt, nhưng không ngờ Vu Hoài Ngạn lại chủ động nói mật mã cho cô biết?
Không ngờ cẩu nam nhân lại biết điều như thế?
Ôn Chỉ Văn lấy chùm chìa khóa ở đầu giường rồi nhảy xuống giường, đi chân trần trên sàn nhà, hưng phấn chạy tới thư phòng.
Đẩy cửa thư phòng ra, cô ngồi xổm ở trước két sắt.
Chiếc két sắt trong thư phòng là loại máy móc kiểu cũ ở thập niên 90.
Ôn Chỉ Văn nghiên cứu trong chốc lát, phát hiện phải đưa chìa khóa vào vặn tới chốt mở trước, sau đó mới thông qua việc xoay cái nút tròn bên cạnh để nhập mật mã.
Ôn Chỉ Văn mân mê trong chốc lát, cuối cùng cũng mở được khóa.
Cô thật sự có chút tò mò không biết Vu Hoài Ngạn sẽ cất gì ở bên trong két sắt.
Kết quả khiến cô hoàn toàn thất vọng.
Cô cho rằng bên trong sẽ có hoàng kim ánh vàng rực rỡ hoặc là châu báu có giá trị liên thành, nhưng mà không hề có.
Bên trong chỉ đặt mấy xấp tiền, mấy tấm thẻ ngân hàng và sổ tiết kiệm, còn có một số văn kiện gì đó.
Ôn Chỉ Văn tùy ý lật giở.
Mấy cuốn sổ tiết kiệm hình như không được dùng mấy, số tiền trong két chắc khoảng từ mấy vạn đến mười mấy vạn, còn số tiền trong thẻ ngân hàng thì cô cũng không biết.
Nhưng mà Ôn Chỉ Văn cảm thấy tài sản của Vu Hoài Ngạn chắc chắn sẽ không chỉ có từng này.
Bởi vì lúc nhìn thấy những văn kiện kia thì Ôn Chỉ Văn đã lập tức nhớ tới sự nghiệp hiện tại của Vu Hoài Ngạn.
Hiện tại là năm 1995. nếu như bàn về cái gì hót nhất hiện tại thì khẳng định sẽ có một vị trí nhỏ của máy nhắn tin.
Máy nhắn tin còn có một cái tên khác được nhiều người biết đến hơn, đó chính là máy bp.
Công năng của máy bp rất đơn giản, nó chính là một loại công cụ giao tiếp.
Ở trong mắt Ôn Chỉ Văn thì nó hơi giống như chức năng SMS, chẳng qua thao tác phức tạp hơn mà thôi.
Nếu như bạn muốn liên hệ với một người thông qua máy bp thì đầu tiên bạn phải gọi điện thoại cho trạm nhắn tin trước, nói cho nhân viên phục vụ của trạm nhắn tin yêu cầu của bạn, sau khi đối phương ghi chép lại xong thì sẽ gửi tin tức đó vào máy bp của người mà bạn muốn liên hệ.