Ôn Chỉ Văn chỉ là khách sáo một chút, nhưng Vu Hoài Ngạn lại từ những lời này của cô mà nghe ra một tia ngượng ngùng.
Chắc hẳn cô cũng rất ngóng trông anh trở về đi?
Mấy ngày hôm trước không gọi điện thoại cho anh, có thể là giống như lời cô nói, sợ quấy rầy đến công việc của anh?
Sau khi cúp điện thoại, Vu Hoài Ngạn cảm thấy ấm áp trong lòng, đường nét trên mặt cũng trở nên nhu hòa dị thường.
Ôn Chỉ Văn vui vẻ rạo rực mà treo điện thoại.
Có lệ xong, tự đáy lòng cô cũng tán thưởng bản thân một phen rằng mình quá thông minh tài trí.
Lại đếm ngày trên đầu ngón tay, cô còn có thời gian ba ngày để tiêu dao tự tại.
Chờ đến thời điểm Vu Hoài Ngạn trở về, cô cần phải thu liễm một chút.
Tuy nhiên, Ôn Chỉ Văn cũng biết, dù Vu Hoài Ngạn trở lại, cũng là bận việc cả ngày, làm sao có thời giờ quan tâm tới cô chứ?
Đến lúc đó còn không phải cô muốn làm cái gì thì làm cái đó sao?
*
Sau một lần được giáo huấn, buổi tối ngày hôm sau Ôn Chỉ Văn lại gọi điện thoại cho Vu Hoài Ngạn nói chuyện.
Khi nhân thiết còn chưa sụp đổ, cô vẫn là rất chuyên nghiệp!
Vu Hoài Ngạn càng thêm khẳng định suy đoán lúc trước của mình.
Cảm thấy cô được anh cho phép, lúc này mới gấp không chờ nổi mà gọi điện thoại cho anh.
May cũng tính là còn hiểu chuyện, không chọn thời gian anh đang làm việc để gọi điện thoại.
Ngày kế, thời điểm Vu Hoài Ngạn đi khảo sát các khu chợ thì có đi qua một cửa hàng bán châu báu.
Trước tủ kính pha có trưng bày mấy cái vòng cổ, lại được chiếu sáng bởi ánh đèn vàng ấm áp tạo ra ánh sáng lóa mắt.
Bước chân của Vu Hoài Ngạn dừng lại, đột nhiên cảm thấy một vòng cổ trong số đó rất thích hợp với Ôn Chỉ Văn.
Cổ của cô rất đẹp, trắng nõn, đường cong nhu hòa lại nhỏ dài, đúng là đang cần một cái vòng cổ đẹp để đeo lên.
Vu Hoài Ngạn không chút do dự đi vào cửa hàng châu báu.
Nhân viên đang ngủ gật bỗng nhiên thấy một người đàn ông có diện mạo cùng khí độ bất phàm đi vào, kinh ngạc mà phát ra lời nói không được nhanh nhẹn: "Ngài, ngài khỏe, hoan nghênh đã đến..."
Vu Hoài Ngạn cũng không quan tâm thái độ thiếu chuyên nghiệp của nhân viên, mà là chỉ vào cái vòng cổ được anh coi trọng, nói: "Có thể để tôi xem cái này được không?"
Nhân viên vội gật đầu không ngừng: "Được ạ, được ạ."
Nói xong liền thật cẩn thận mà đem vòng cổ từ tủ kính mang ra.
Vu Hoài Ngạn cầm lấy quan sát, vừa lòng mà nói: "Giúp tôi gói lại đi."
Nhân viên sửng sốt: "Cái gì?"
Vu Hoài Ngạn lại kiên nhẫn mà lặp lại một lần.
Lần này rốt cuộc nhân viên cũng nghe rõ, mặt vừa đỏ vừa trắng, chủ yếu là từ trước tới nay cô ta chưa từng gặp người mua vòng cổ kim cương lại sảng khoái như vậy!
Một lần tính tiền, nhân viên nhịn không được nhìn thoáng qua Vu Hoài Ngạn, thật cẩn thận hỏi: "Tiên sinh muốn tặng cho đối tượng sao?"
"Tặng cho vợ của tôi." Vu Hoài Ngạn nhàn nhạt nói.
Nghe thấy câu trả lời này, trong mắt nhân viên kia có sự mất mát.
Ngược lại, cô ta cũng vô cùng hâm mộ vợ của anh, có một người chồng vừa đẹp trai lại có tiền như vậy, còn biết thương vợ, như vậy phải tu luyện phúc khí mấy đời mới có được chứ!