Đời trước bởi vì thời gian cách quá lâu, hồ sơ ghi chép trong đồn công an thành phố bên cạnh cung cấp không quá đầy đủ, lúc trước Giang Nhu chỉ nhìn thấy trên tư liệu viết anh liên thủ với cảnh sát, vạch trần ổ bán hàng đa cấp đó, gần như sơ lược, chi tiết cũng không có tường thuật, Giang Nhu cũng không biết địa điểm bán hàng đa cấp và gồm có những ai.
Nếu không cô đã gọi điện thoại báo thẳng cảnh sát.
Bây giờ cô thật lòng cảm thấy người bình an trở về là tốt rồi.
Lê Tiêu cúi đầu, nghẹn giọng nói: "Không có gì, mì có hơi nghẹn."
Sao mà nghẹn được?
Giang Nhu ăn vào cảm thấy vừa vặn mà.
Nhìn anh như vậy, tưởng lòng tự trọng bị tổn thương ngượng ngùng nói, đời trước tuy rằng anh lạc nhầm vào trong ổ bán hàng đa cấp, nhưng mang về một khoản tiền thưởng, mà đời này hình như trải qua khác biệt, lại gặp phiền phức khác.
Cũng không biết vận may của anh kiểu gì nữa.
Giang Nhu động não thật nhiều suy đoán có phải ông chủ cầm tiền bỏ chạy gì đó không, đời sau thường xuyên có đưa tin về những việc này, vì thế an ủi nói: "Tiền không kiếm được thì thôi, người mới là quan trọng nhất, anh ăn mì cho no đi, người gầy đi rồi, từ từ sẽ đến, thuyền đến đầu cầu tự nhiên thẳng."
Lê Tiêu không nói chuyện.
Giang Nhu ăn xong, cầm chén bát vào trong nhà bếp, không rửa, dự định chờ Lê Tiêu ăn xong sau đó bảo anh rửa luôn.
Cô cầm cái chậu vừa nãy Lê Tiêu rửa mặt, đổ rất nhiều bột giặt vào, sau đó lại bựng nửa chậu nước ấm vào nhà chính, khi đi ra phòng bếp còn có chút đắc ý nói: "Gần đây anh ở nhà nghỉ ngơi cho tốt đi, em nói với anh rồi, em ở nhà đã kiếm được không ít tiền, đủ chúng ta dùng thật lâu."
Lê Tiêu nghe xong ngẩng đầu nhìn cô, nhíu mày.
Vừa rồi anh cũng nhìn thấy một nồi ruột heo kho, nhưng không có hỏi.
Giang Nhu đặt chậu ở bên cạnh cái túi Lê Tiêu mang về, chuẩn bị ngăm giặt quần áo anh đem về.
Cô từng thấy Lê Tiêu giặt quần áo, đó thật sự là nhào nặn lung tung, quần áo của cô còn đỡ, không bẩn, chà mấy cái đem phơi là mặc được, nhưng quần áo của chính Lê Tiêu, chỗ bẩn giặt xong vẫn bẩn, thậm chí bị anh giặt rồi phơi nắng lại càng khó giặt ra.
Phải dùng bột giặt ngâm lâu một chút mới có thể xóa mùi hôi và vết ố.
Lê Tiêu đang ăn mì thấy một màn như vậy, cũng không lên tiếng.
Giang Nhu mở túi da rắn trước, lắc bên trong vài cái, sau đó lắc ra vài món quần áo thúi hoắc vò thành một cục.
"A"
Thân thể ngửa về sau, vội lấy quạt quạt qua bên cạnh, sau đó ghét bỏ dùng tay trái nắm mũi, tay kia thì cầm quần áo rất xa, nhanh chóng ném vào trong chậu.
Cái mùi này cũng quá ngạt thở.
Lê Tiêu ăn hết tất cả mì xào và canh trong tô, còn ít rau, anh dựa người vào lưng ghế nhích lại gần, lại cầm lấy ấm trà cách một khoảng tu mấy ngụm, ăn uống no nê, toàn thân cũng lười nhác.
Đùi phải còn bắt chéo lên trên chân trái lắc lắc, dáng vẻ hết sức nhàn nhã.
Nhìn thấy Giang Nhu bị quần áo của mình xông hôi điếng người, còn cười khẽ ra tiếng, nói một câu, "Xem cái túi khác đi."
Giang Nhu nghe xong lời này ngẩng đầu nhìn anh một cái, anh cũng không nói thêm cái gì, dáng vẻ xấu xa tựa cười mà không cười, có hơi giống đang thừa nước đục thả câu.
"Thứ tốt gì vậy?"
Giang Nhu không nhịn được, ném túi da rắn đã lục được một nửa, ngược lại đi mở giỏ xách ra, đây là khóa kéo, kéo ra nhìn thấy bên trong nhét đầy tràn, cô vươn tay lấy ra vài món giơ lên nhìn, là quần áo của trẻ sơ sinh, phía trên còn có nhãn.
Cô mở to hai mắt, vẻ mặt ngạc nhiên ngẩng đầu nhìn về phía người đàn ông ngồi giống như đại gia.
Làm sao cũng không nghĩ đến anh còn có thể mua quần áo cho đứa nhỏ, "Không phải anh không kiếm được tiền sao?"
Lê Tiêu không trả lời câu hỏi này của cô, mà cong lên khóe môi, "Phía dưới còn nữa."