Lê Tiêu chạy qua khách sạn gần đó đó một chuyến, từ nhỏ anh đã lăn lộn ở trong thị trấn, ở đâu có gì có thể nói nói tất tần tật, thậm chí là những khách sạn nhỏ giấu trong những ngõ ngách anh đều biết.
Lê Tiêu bắt đầu tìm từ khách sạn gần nhất, tìm từng khách sạn một, hơn nữa lưu ý những khách sạn có giá cả rẻ.
Nghĩ với tính tình tính toán tỉ mỉ đó của Giang Nhu, hẳn là không nỡ tiêu tiền ở chỗ tốt.
Mấy năm nay tuy rằng thị trấn phát triển không nhanh, nhưng địa phương cũng
không coi là nhỏ, tìm mấy con đường khiến anh vô cùng mệt nhọc.
Vẫn chưa nhìn thấy người.
Lê Tiêu càng tìm càng hoảng hốt, đợi đến phố bắc, Chu Kiến đã đứng ở đó chờ, anh ta cũng nhìn thấy Lê Tiêu, sốt ruột lắc đầu với anh.
"Trong trường học không có, bác bảo vệ nói không thấy ai đi vào, em còn đi xem cổng sau, cổng đã khóa lại."
Lòng Lê Tiêu trầm xuống, nét mặt trên mặt cũng nghiêm túc lên.
Chu Kiến nhịn không được sợ hãi, "Có lẽ nào chị nào gặp chuyện gì ở trên đường không…"
Nói còn chưa dứt lời, sắc mặt Lê Tiêu nháy mắt trở nên hung ác nham hiểm lên, ánh mắt lạnh như băng nhìn về phía anh ta.
Chu Kiến sợ tới mức nhanh chóng im miệng.
Lê Tiêu mím môi, "Đi tới khách sạn Dương Quang nhìn thử xem, không có nữa, một lát chú tìm mấy anh em lại đây hỗ trợ."
Khi nói lời này, thanh âm có hơi căng thẳng không dễ phát hiện, trong lòng cũng có ý nghĩ không tốt.
Trong đầu còn nhớ tới Tần Văn Quốc, trong cái huyện này người không đối phó được với anh chỉ có Tần Văn Quốc, anh và tên họ Tần xem như xé rách mặt, theo lý đối phương không dám làm như vậy, nhưng chỉ sợ lỡ như.
Nghĩ như vậy, bước đi cũng nhanh hơn một chút.
Chu Kiến đuổi theo, trong lòng không có ôm hi vọng quá lớn với khách sạn Dương Quang.
Khách sạn cách nhà họ Lê khá xa, ở phía sau phố bắc, nếu chị dâu thật sự muốn ở khách sạn, làm gì chạy đến đây chứ. Hơn nữa giá của khách sạn Dương Quang mắc chết người, ở một đêm phải hai mươi ba mươi đồng tiền, là khách sạn ba sao duy nhất trong huyện, khi xây dựng chính phủ còn tham gia vào, chính là vì chiêu đãi những kẻ giàu có tới từ bên ngoài, cũng may huyện có đầu tư.
Khách sạn này người bình thường không ở nổi.
Hai người đi đến phố bắc, bên này im lặng hơn phố nam rất nhiều, hoàn cảnh cũng tốt hơn rất nhiều, mặt đất là xi măng sạch sẽ, hai bên ngã tư đường là nhà cao tầng xinh đẹp, tường sơn màu trắng.
Chung quanh cũng có cửa hàng, có tiệm sách, cửa hiệu cắt tóc, cửa hàng quần áo, cùng với tiệm cơm.
Chu Kiến nhìn có chút hâm mộ, "Ở bên này thật tốt, muốn mua cái gì đi vài bước là có thể mua được."
Anh ta nhìn xung quanh, không chú ý tới người phía trước đột nhiên dừng lại, trực tiếp đụng vào lưng Lê Tiêu, ăn đau xoa bả vai hỏi, "Làm sao vậy?"
Ngẩng đầu chú ý tới Lê Tiêu vẫn không nhúc nhích nhìn chằm chằm đối diện ngã tư đường, cũng không nghĩ nhiều, theo tầm mắt anh nhìn qua, sau đó lập tức nhìn thấy một bóng người quen thuộc đi ra từ nhà hàng cấp cao ở đối diện.
Anh ta biết nhà hàng đó, trước kia cũng là tiệm cơm quốc doanh, không có lớn bằng nhà hàng đối diện chính phủ huyện, nhưng buôn bán rất khá khẩm, có rất nhiều người cố ý vòng đường xa lại đây ăn.
Nhưng ai có thể nói cho anh ta, sao chị dâu ở trong này thế?
Người phụ nữ một tay đỡ bụng, một tay cầm theo một cái bánh ngọt, đang nhàn nhã đi về phía trước.
Từ trên người cô, hoàn toàn không nhìn ra vẻ vì tức giận mà chạy khỏi nhà.
Ở trong ấn tượng của Chu Kiến, hai vợ chồng nhà hàng xóm chung quanh cãi nhau, nếu người phụ nữ thu dọn đồ về nhà đó là rất đáng thương, hoặc là khóc vừa nước mũi vừa nước mắt, hoặc chính là ăn không ngon ngủ không yên.