Đơn Phi cảm thấy khả năng tiếp nhận sự vật mới của Quách Gia còn nhanh hơn cả người hiện đại, nhanh như vậy là đã có khái niệm cùng ăn lẩu rồi. Hắn quay đầu lại nhìn, thì thấy Trương Liêu đang đứng sau hắn không xa. Đơn Phi cười nói:
- Trương đại ca đến rồi, ngồi ăn chung đi.
Trương Liêu dường như có chút do dự, y đi tới bên Đơn Phi gật đầu một cái chào hỏi, rồi ôm quyền nói với Quách Gia:
- Trương Văn Viễn gặp qua Tế Tửu đại nhân.
Y lâu nay luôn là người cẩn trọng, tới tìm Đơn Phi nhưng thấy Quách Gia ở đây, nên khó tránh do dự.
Quách Gia bây giờ có thể nói là tâm phúc của Tào Tư Không. Trương Liêu y chẳng qua là một tướng hàng, tuy có chiến công, nhưng làm sao dám ngồi chung một chỗ với Quách Gia?
Quách Gia bật cười:
- Văn Viễn hà tất khách sáo như thế, mời ngồi, mời ngồi, Phụng Hiếu đang có việc muốn thỉnh giáo, hiếm khi có nồi tốt phối thịt ngon, đồ nhắm ngon phối tướng tài, hôm nay xem ra vạn sự đã xong, chỉ thiếu rượu ngon thôi.
Trương Liêu có chút không thoải mái, ngồi xuống sát bên cạnh Đơn Phi, khó tránh khỏi phải nhìn những sự vật mới như ghế dựa, nồi lẩu một cái.
Đơn Phi vừa nghe Quách Gia cần rượu, sớm đã kêu tiểu nhị tới, dặn dò hai câu. Không lâu sau, tiểu nhị lấy một vò rượu tới, Quách Gia mừng lớn, dùng tay mở bùn phong ra, chỉ ngửi một cái là nói:
- Đạo Mễ Thanh ba năm do Hội Kê sản xuất, không ngờ ở đây cũng có, rượu ngon.
Tiểu nhị giơ ngón tay cái lên, hiển nhiên rất khâm phục Quách Gia biết phân biệt rượu ngon.
Quách Gia đích thân rót đầy chén rượu cho Đơn Phi và Trương Liêu. Cả ba giơ chén lên cụng một cái, cũng không nhiều lời. Y uống cạn một chén trước, sau đó mời gọi Trương Liêu, Đơn Phi cùng trụng đồ ăn, ăn rất là vui.
Trương Liêu vốn có vài phần bất an, nhưng sau khi mấy chén rượu xuống bụng, lại thấy Quách Gia nói cười vui vẻ, tuy thắc mắc tên tiểu tử Đơn Phi làm thế nào lại có quan hệ với Quách Gia, y cuối cùng cũng không còn quá gò bó, cùng hai người khác có nói có cười.
Đôi đũa trong tay Quách Gia nhanh như gió, chẳng mấy chốc đã xử hết hai dĩa lớn thịt dê. Y ợ một cái thật no mới hơi đặt đũa xuống, nhấm nháp miếng rượu và nói:
- Nghe nói Văn Viễn mới từ Hà Bắc chuyển về, không biết tình hình chiến trận ở đó thế nào rồi?
Trương Liêu cũng đặt đũa xuống, Quách Gia vội nói:
- Vừa ăn vừa nói cũng được, huynh ngừng đũa rồi, tôi cũng không dám xin Đơn Phi thêm dĩa thịt nữa.
Đơn Phi cười, cảm giác Quách Gia nhìn ra sự gò bó của Trương Liêu, cố tình hòa hoãn bầu không khí.
Trương Liêu ho khan một tiếng, nói:
- Mạt tướng… uhm, Nghiệp Thành tấn công đã lâu nhưng vẫn không được, Văn Viễn phụng mệnh của Tư Không đại nhân, cùng Nhạc Tướng Quân rút về Âm An ở phía đông nam Nghiệp Thành, di dời dân chúng ở đó tới Hà Nam, mấy ngày trước mới quay về phúc mệnh với Tư Không đại nhân.
Y thấy Quách Gia cứ gọi y bằng tên tự, thầm nghĩ người ta đã nhiệt tình như vậy, nếu mình còn quá khách sáo thì thật sự là có chút không biết điều, nên cũng thay đổi tự xưng.
Đơn Phi vừa nghe cuộc đối thoạt của hai người, là biết họ đang nói tới chiến sự Hà Bắc. Bây giờ Viên Thiệu mất do bị bệnh, Tào Tháo đang khai chiến với mấy đứa con của Viên Thiệu ở Hà Bắc. Chỉ là Nghiệp Thành công hoài không đổ, sử sách ghi chép Tào Tháo chính là nghe theo kiến nghị của Quách Gia, tạm thời quay về Hứa Đô, để cho con trai thứ ba Viên Thượng và con trai thứ nhất Viên Đàm của Viện Thiệu nội đấu. Kết quả sự việc quả đúng như Quách Gia đã dự đoán, Tào Tháo vừa về Hứa Đô, Viên Thượng, Viên Đàm đã nhịn không nổi đánh nhau loạn lên.
Nguyên nhân đánh nhau nghe có vẻ rất phức tạp, nhưng thực tế chẳng qua là giống trận chiến tranh đoạt tài sản của đám công tử nhà giàu thời hiện đại. Viên Thượng do vợ bé của Viên Thiệu sinh, nhưng nắm đại quyền, Viên Đàm thân là trưởng tử đương nhiên bất mãn, ngoại địch vừa đi, thế là lập tức nội loạn luôn.
Tào Tháo lệnh cho Trương Liêu cố gắng di dời hết nhân khẩu Âm An qua sông, chỉ là vì ba nước chinh chiến liên miên, nhân khẩu thật sự là thưa thớt quá mức, cũng có thể xem như đang tiến hành tồn trữ tài nguyên, chuẩn bị cho sự phát triển về sau vậy.
Đơn Phi hiểu rất rõ phương diện này, nhưng lại không chen miệng vào, chỉ là bỏ thịt bỏ rau vào trong nồi lẩu.
Quách Gia khẽ gật đầu:
- Có Nhạc Tướng Quân và Văn Viễn ra tay, Âm An có thể nói là nằm trong lòng bàn tay, chỉ là không biết Văn Viễn nhận xét chiến cục ở Nghiệp Thành như thế nào?
Trương Liêu chần chừ chốc lát, thấy ánh mắt khích lệ của Quách Gia, cuối cùng cũng lên tiếng:
- Viên Đàm, Viên Thượng bất hòa, Nghiệp Thành sớm muộn cũng sẽ bại, chỉ là… công thành vi hạ, công tâm vi thượng. Tư Không và Phụng Hiếu huynh dùng kế “rút củi đáy nồi”, ngồi nhìn lưỡng hổ đấu nhau, viện trợ bên ngoài Nghiệp Thành dần cạn kiệt, trong thành thì hao tổn không ngừng, theo như ý của Văn Viễn, năm sau ta có thể công hạ Nghiệp Thành.
Bàn tay cầm đũa của Đơn Phi ngừng lại, cảm thấy có chút khâm phục Trương Liêu. Hắn biết rằng theo như lịch sử, Nghiệp Thành chính là được công hạ vào năm sau, nhưng hắn chẳng qua là biết trước tương lai, nhưng Trương Liêu thì là dự đoán ra đáp án chính xác. Thật đúng là “liệu địch tiên cơ” mà cổ nhân hay nói!
Quách Gia cười, lại uống một miếng rượu:
- Đơn huynh đệ thấy thế nào?
Đơn Phi ngẩn ra, sau đó cười nói:
- Quách đại ca thật sự quá đề cao đệ rồi, chuyện quân cơ đại sự như thế, đệ làm sao biết thấy thế nào chứ?
- Không đúng, không đúng.
Quách Gia lắc đầu nói:
- Phu tử có câu: ba người đi chung, ắt có một người sẽ là thầy ta. Huynh đương nhiên không dám tự so mình với phu tử, vậy thì ở đây ba người e là có hai người sẽ là thầy của huynh rồi.
Trương Liêu, Đơn Phi đều không nhịn được bật cười.
Quách Gia nhìn Đơn Phi, cười nói:
- Huynh thì rất muốn nghe xem ý kiến của Đơn huynh đệ thế nào?
Trương Liêu thấy Quách Gia kiên trì như vậy, thầm kinh ngạc trong lòng. Lúc y mới gặp Đơn Phi, kết duyên nhờ thịt cầy, nói chuyện một phen mới cảm thấy Đơn Phi kiến thức bất phàm, sau đó biết đối phương chỉ là một gia nô, vừa kinh ngạc cũng khó tránh vó vài phần đáng tiếc.
Hàng tướng khó có tiền đồ, gia nô càng khó.
Nhưng y không ngờ một gia nô không tiền đồ này lại dám mắng Tuân Uẩn, cãi lời Thế Tử, thậm chí có thể xưng huynh xưng đệ với Quách Gia, khiến cho y cũng không khỏi thán phục người nào làm sao mà có gan làm như vậy.
Hôm nay thấy Quách Gia và Đơn Phi thân thiết vô cùng. Tuy nói Quách Gia có vài phần khách sáo, nhưng lại vô cùng xem trọng ý kiến của Đơn Phi. Điều này khiến Trương Liêu cảm thấy rất ngạc nhiên.
Đơn Phi thấy cả hai người đều đang đợi hắn nói, thầm nghĩ đối diện với một kỳ sĩ mưu lược, một tướng tài quân sự, hắn vẫn không nên biểu hiện ra hết.
Bộ óc của người ta tuyệt đối không phải để trưng đâu, những gì sử sách ghi chép chỉ toàn ghi lại lời người ta nói, năng lực thật sự của người ta là xem xét thời thế thế nào sau đó đưa ra phán đoán.
Đơn Phi suy nghĩ một chút, rồi mỉm cười nói:
- Trương đại ca nói rất phải, đệ không hiểu chuyện chiến sự lắm, nhưng cảm thấy trận chiến ở Nghiệp Thành rất giống với trận tranh chấp giữa tửu lâu Tào thị và tửu lâu Hạ Hầu thị.
Trương Liêu ngẩn ra, thắc mắc hỏi:
- Nói vậy là sao?
Ánh mắt của Quách Gia nhóa lên, y chỉ nói:
- Cao kiến của Đơn huynh đệ là?
- Cao kiến thì không dám.
Đơn Phi làm bạn không nói vòng vo, hắn nói một cách chân thành:
- Tửu lâu nhà Hạ Hầu có đầu bếp cung đình trấn thủ, lại được Tào công xem trọng, vốn dĩ đã có ưu thế hơn tửu lâu Tào thị. Nhưng họ quên mất một điều, tửu lâu muốn câu khách, hấp dẫn người ăn nhất chính là thức ăn ngon rẻ đáng đồng tiền, mới được người ta thích.
Quách Gia đưa đũa gắp một miếng thịt lên, mỉm cười không nói.
Trương Liêu nhịn không được hỏi:
- Cái này có liên quan gì tới trận chiến ở Nghiệp Thành?
Đơn Phi cười nói:
- Tranh chấp giữa các tửu lâu là như vậy, thế sự thật ra cũng là như vậy thôi. Vừa nãy Trương đại ca cũng đã nói, công thành vi hạ, công tâm vi thượng, tửu lâu muốn có khách tới, nên chú trọng vào bản thân thức ăn trong tiệm, còn muốn được dân chúng thiên hạ ủng hộ, chủ yếu là ở người chấp chính.
Quách Gia đưa thịt vào miệng, khóe miệng cuối cùng cũng mang ý cười.
Đơn Phi từ tốn nói:
- Viên thị sớm đã mất lòng dân, Nghiệp Thành sụp đổ chỉ còn là chuyện sớm muộn, chỉ là cũng giống như chuyện làm ăn ở tửu lâu vậy, hài lòng với hiện trạng sớm muộn cũng sẽ bị tửu lâu khác thay thế, đạo trường thịnh không suy nằm ở chỗ không ngừng tiến bộ. Nghiệp Thành chẳng qua là cái mốc của Viên thị, nghe nói bên Hà Bắc còn không ít quân phản loạn đang hoạt động khắp nơi.
Trương Liêu càng lúc càng thay đổi cách nhìn về Đơn Phi. Y thầm nghĩ gia nô bình thường chỉ biết ăn cho sống qua ngày, đâu có suy nghĩ nhiều như vậy, không biết tầm mắt thế này của Đơn huynh đệ từ đâu mà có. Y chen ngang:
- Đơn huynh đệ nói không sai, bây giờ Hà Bắc có các dư đảng Hoàng Cân như Trương Yến, Tôn Khinh, tiếng tăm vang dội, thậm chí không thua binh sĩ Viên thị.
- Binh sĩ, Hoàng Cân thật ra phần lớn đều là dân chúng, nếu được no đủ, đâu cần phải cắn răng chống cự?
Đơn Phi nói tới đây, trong lòng đột nhiên dâng lên một bầu nhiệt huyết, hắn đột nhiên đứng dậy ôm quyền nói với Quách Gia:
- Quách đại ca, tiểu đệ và huynh cũng xem như biết nhau, không biết có thể xin huynh một chuyện không?
Quách Gia nhìn Đơn Phi hồi lâu:
- Huynh thấy đệ không phải là người thích cầu xin người khác, không biết đệ muốn cầu cái gì?
Đơn Phi nhìn thấy tia ấm áp trong mắt Quách Gia, hắn trầm giọng nói:
- Đệ nghe nói trong quân của Tư Không có quân lệnh “không tha cho kẻ đầu hàng sau khi vây thành”.
Quách Gia chậm rãi gật đầu, lông mày hơi cau.
Đơn Phi từng chữ một nói:
- Đệ biết lời cầu xin này có chút quá đáng, nhưng có ngày Nghiệp Thành bị phá, vẫn mong Quách đại ca nói vài câu tốt đẹp với Tào Tư Không, tha cho dân chúng của Nghiệp Thành!
Ánh nắng chói chang, chiếu lên người Đơn Phi làm hắn cảm giác được hơi nóng.
Trương Liêu trước ngẩn ra ngạc nhiên, sau lại có vẻ cảm động, cũng đứng dậy như Đơn Phi, ôm quyền nói với ôm quyền nói Quách Gia:
- Văn Viễn cũng cầu như Đơn huynh đệ, vẫn mong Tế Tửu đại nhân suy xét.
Quách Gia nhìn hai người hồi lâu, mỉm cười phủi tay, nói:
- Thật ra chuyện này có thành hay không không ở ta…