Đơn Phi nghĩ thầm thì ra tiếng nói chung của nhân loại không phải là English mà chính là mỹ thực nha, liền thở phào. Nhìn Biện phu nhân cười nói liên tục, có thể nhìn ra sự quan tâm yêu thương đối với Tào Phi.
Hắn biết Biện phu nhân tìm hắn chắc chắn không phải vì khích lệ tay nghề của hắn, cũng không phải để hóa giải ân oán giữa hắn và Tào Phi. Nhưng lại nghĩ không ra Biện phu nhân tìm hắn làm gì, không phải là thấy hắn có thiên phú kinh doanh mà muốn làm nhà đầu tư chớ?
Biện phu nhân thấy Đơn Phi chỉ cười không đáp, rốt cuộc cũng nói:
-Kỳ thật với sự thông minh của Đơn công tử, chắc cũng biết thiếp thân tìm công tử không phải chỉ để tán gẫu.
Dừng lại một chút, thấy Đơn Phi vẫn đợi câu sau, Biện phu nhân thở dài:
-Thật ra, thiếp thân có việc muốn nhờ công tử giúp đỡ.
Đơn Phi sợ run, vội vàng nói:
-Phu nhân khách khí quá rồi, phu nhân có việc gì chỉ cần tại hạ đủ khả năng, chắc chắn sẽ tận tâm tận lực. Nhưng… với địa vị tôn quý của phu nhân, không lẽ còn điều gì phiền não?
Bà là phu nhân của Tào Tháo đó?
Ở thành Hứa Đô, chuyện bà không làm được lại nhờ ta giúp, bà không khỏi quá xem trọng Đơn Phi ta rồi?
-Những lời này của công tử thật ra có chút vấn đề.
Biện phu nhân cười nói.
Đơn Phi cũng không xấu hổ, nghĩa thầm ta cũng không phải thánh nhân, sao có thể bảo đảm mỗi lời của mình đều được người thích chứ.
-Mời phu nhân chỉ giáo.
Biện phu nhân ngưng mắt nhìn Đơn Phi chăm chú, muốn xem xem đứa nhỏ này bất quá chỉ bằng tuổi với Tử Hoàn, nhưng nhìn sao cũng thấy trưởng thành chín chắn hơn Tử Hoàn nhiều?
Nếu tính cách của Tử Hoàn được bằng nửa thiếu niên Đơn Phi này, ta cũng không lo lắng đến vậy.
Biện phu nhân cười chua chát:
-Chỉ giáo thì không dám, thiếp thân chỉ muốn nói – ưu phiền của mỗi người không vì địa vị cao hay thấp mà khác đi.
Những lời này thật ra cũng có lý.
Ở thời đại chúng ta, vấn đề có thể dùng tiền giải quyết được đều không gọi là vấn đề. Nếu như dùng tiền, dùng quyền mà cũng không giải quyết được – chỉ có thể ép xuống.
Nhưng vấn đề một khi còn đó, người có tâm vẫn còn phải nghĩ biện pháp giải quyết.
Đơn Phi nghĩ đến đây, cẩn thận nói:
-Chuyện này có phải liên quan tới người thân của phu nhân?
Biện phu nhân ngẩn ra, Tào Ninh Nhi cũng dường như khá kinh ngạc, không hiểu vì sao Đơn Phi lại đưa ra kết luận như vậy.
-Vì sao Đơn công tử nói thế?
Biện phu nhân không đáp mà còn hỏi ngược.
Đơn Phi vốn hơi mờ mịt, nhưng thấy Biện phu nhân vừa cười vừa nói cũng khiến hắn dần thả lỏng. Ngược lại còn cân nhắc cục diện trước mắt, lục lại phần lịch sử trong đầu, Đơn Phi chợt lóe lên một ý nghĩ, dường như hiểu ra cái gì, cười nói:
-Với địa vị tôn quý của phu nhân, lại không thể giải quyết nổi, vậy tức là không thể dùng tiền và quyền để giải quyết. Bất kể là địa vị cao hay thấp, thì ngoài danh lợi, phiền não của con người phần lớn là chuyện tình cảm.
Ngưng một chút, Đơn Phi sắp xếp ý nghĩ nói tiếp:
-Tại hạ thấy phu nhân trang phục mộc mạc, búi tóc đơn giản. Mặc dù ở Hứa Đô, kiểu dáng thoải mái không quá cầu kỳ, nhưng vẫn lấy khéo léo làm chủ, yêu cầu phải đẹp mắt. Nhưng phu nhân bất quá chỉ búi kiểu các phụ nhân bình thường vẫn búi, trâm cài cũng chỉ là trâm bạc. Tại hạ đoán phu nhân không có nhiều ham muốn.
Hơi trầm ngâm, Đơn Phi lại chậm rãi nói:
-Mà không nhiều ham muốn tất nhiên cũng ít ưu tư, có điều phu nhân chỉ là quan tâm làm thế nào hiệp trợ Tư Không đại nhân chỉnh đốn nội vụ, hoặc giúp Tư Không phân bớt ưu buồn. Một khi đã như vậy, phu nhân vẫn còn phiền não…
-Bởi vậy, tại hạ cả gan đoán, phu nhân là vì thân nhân bên cạnh mà ưu phiền… Chẳng lẽ nguyên do là ở Tư Không đại nhân?
Biện phu nhân lộ vẻ kinh ngạc, hồi lâu mới cảm thán:
-Không ngờ tâm tư Đơn công tử lại tinh tế như vậy.
Sau khi bà gặp Đơn Phi có chút thất vọng, không nghĩ người khiến Tào Ninh Nhi nhắc không ngớt, người khiến Tào Phi cực kỳ lo lắng lại có bộ dáng yếu đuối, thậm chí có chút hèn nhát như vậy. Nhưng thời khắc này, nghe hắn nói năng tùy ý, lại hiểu thấu người khác, đạo lý rõ ràng, có thể nhìn xuyên qua suy tư của bà, còn nói đúng hơn một nửa, không khỏi nhìn Đơn Phi bằng cặp mắt khác xưa.
Trong phòng khách yên tĩnh, dường như nghe thấy tiếng trâm cài lay nhẹ.
Không chỉ Biện phu nhân kinh ngạc, mà lòng Tào Ninh Nhi cũng chấn động. Nàng thấy Đơn Phi không hiểu gì đi vào, vốn hơi buồn cười,nhưng thật ra có chút để ý.
Vẫn không nói cho hắn biết xảy ra chuyện ra.
Mấy ngày nay, nàng cố ý tránh mặt Đơn Phi, nghĩ thầm tự cho mình thời gian để bình tĩnh lại. Không biết tại sao mình lại nhung nhớ một nam nhân, nhưng không hiểu vì đâu, càng lảng tránh, thì mỗi ngày đều nhớ tới hắn.
Một ngày không gặp như cách ba thu.
Khi đọc những lời này nàng có chút buồn, không hiểu đó là một niềm nhung nhớ đến nóng gan nóng ruột thế nào, không biết sẽ có ai khiến cho nàng nhớ đến thế không? Mấy ngày không gặp Đơn Phi kia, khiến nàng cảm thấy chân thật sự xa xôi nhung nhớ.
Nghe Biện phu nhân muốn gặp Đơn Phi, nàng bèn mượn cớ ở lại chỗ này, vẫn luôn trông ra cửa. Nhưng đến khi hắn xuất hiện, sau khi nói ba chữ kia liền dời mắt.
Nàng sợ cái gì?
Khó hiểu trong lòng, khi nghe Biện phu nhân đề cập đến chuyện của hắn, nàng bèn khiêu khích nhìn ngược lại Đơn Phi, phát hiện hắn cũng dời mắt đi.
Hắn lại sợ cái gì?
Vừa buồn bực vừa khó hiểu, Tào Ninh Nhi nghe Đơn Phi phân tích thấu triệt tình hình của Biện phu nhân như thế, đầu tiên là ngạc nhiên,sau là để ý.
Ta biết hôm nay ngươi tới, cũng trang điểm nhẹ nhàng, cũng mặc áo tươi tắn, chải đầu tỉ mỉ không giống bình thường. Nhưng ngươi vì sao có mắt như mù, sau khi liếc một cái, đến chút tỏ vẻ cũng không có?
Ngươi không phải không hiểu, mà là làm như không thấy!
Biện phu nhân nói ngươi ngồi bên cạnh ta, ngươi lại vì sao có tai như điếc, chỉ biết đứng ở đó. Chẳng lẽ trong lòng ngươi, Tào Ninh Nhi ta thật sự không thể chịu được đến thế?
Biện phu nhân không biết lúc này tâm tư Tào Ninh Nhi như sóng cuốn biển gầm, chỉ kinh ngạc nhìn Đơn Phi, hồi lâu nói:
-Không biết công tử còn biết chuyện gì?
Đơn Phi nói ngắn gọn:
-Không lẽ sự tình liên quan tới Đinh phu nhân?
Biện phu nhân hơi chấn động, mãi lâu không lên tiếng.
Đơn Phi thấy Biện phu nhân như thế, biết mình đã đoán đúng tám chín phần mười rồi. Hắn biết lịch sử, cũng ít nhiều nhớ tới chuyện cũ giữa Biện phu nhân, Tào Tháo và Đinh phu nhân.
Xuất thân của Biện phu nhân không tốt, vốn tính là hạng ca kỹ.
Tất nhiên là anh hùng không hỏi xuất thân, nữ nhân không hỏi tuổi.
Đơn Phi đối với mấy chuyện này không có thành kiến, xung quanh ai mà chẳng có điều tốt chuyện xấu? Chuyện này phải nhìn bản thân,chứ không phải săm soi địa vị.
Biện phu nhân xuất thân ca cơ, năm đó được Tào Tháo thu làm thiếp, vẫn luôn cung kính với Đinh phu nhân, nhưng Đinh phu nhân đương nhiên không thèm nể nang gì bà. Tuy nhiên sách sử có nói, Biện phu nhân mặc dù xuất thân hèn mọn nhưng tâm tư lại cao rộng. Mặc dù sau này Đinh phu nhân và Tào Tháo ly thân, Biện phu nhân phù chính, nhưng vẫn rất cung kính với Đinh phu nhân. Mỗi lần Đinh phu nhân đến phủ, Biện phu nhân đều lấy lễ thiếp để đón, nhường Đinh phu nhân ngồi ở vị trí chính thất, thậm chí còn muốn giúp Tào Tháo lay động Đinh phu nhân.
Đơn Phi nhớ rõ đoạn chuyện xưa này, thầm nghĩ mình và Biện phu nhân vốn bắn đại bác cũng không tới. Biện phu nhân lại có việc nhờ hắn, còn là sau khi Đinh phu nhân và Tào Tháo nháo loạn tách ra, nên vài phần xác định Biện phu nhân tìm hắn là vì việc này.
Quả nhiên, thấy Đơn Phi trầm ngâm không nói, Biện phu nhân từ tốn:
-Không biết làm thế nào Đơn công tử biết Đinh phu nhân?
-Tại hạ gặp Đinh phu nhân vốn là chuyện cực kỳ ngẫu nhiên.
Đơn Phi cũng không giấu diếm, tóm tắt sơ lược chuyện hắn và Đinh phu nhân gặp nhau, cũng nhân tiện đề cập đến chuyện Tào Xung,nhưng cũng chỉ nhắc qua một câu, rồi lập tức cười nói:
-Kỳ thật cũng trùng hợp quá, không ngờ hôm nay Đinh phu nhân lại dẫn theo Thương Thư đến tửu quán ăn cơm.
-Nhân sinh gặp gỡ vốn luôn huyền ảo như thế, có đôi khi chỉ vô tình gặp gỡ đã thay đổi một đời.
Biện phu nhân yên lặng liếc qua Tào Ninh Nhi, thấy cô dường như có vẻ đăm chiêu, ánh mắt như có như rơi lên người Đơn Phi, không khỏi khẽ mỉm cười.
Bà không còn trẻ, nhưng đã từng một thời tuổi trẻ.
Tào Ninh Nhi tới giờ còn chưa nói quá ba câu với Đơn Phi, nhưng có nhiều việc, không phải cần nói mới hiểu được. Huống chi, khi Biện phu nhân tìm Tào Ninh Nhi hỏi chuyện Đơn Phi, phát hiện lúc thiếu nữ nói về thiếu niên kia, đôi mắt còn sáng lên lấp lánh.
Lúc nàng mới gặp A Man, không phải cũng như vậy đó sao?
Nàng cũng không phải là người lễ tiết cứng nhắc, nói Đơn Phi ngồi là nàng cố ý an bài, vốn là muốn thấy dáng vẻ Tào Ninh Nhi ngượng ngùng, ai ngờ thiếu niên này lại khờ như heo vậy.
Nhưng, thiếu niên này là ngu thật, hay là đang giả ngu?
Nàng đã gặp rất nhiều thiếu niên tự xưng phong lưu, miệng luôn nói giữ lễ nghĩa, nhưng cuối cùng cũng nóng đầu mà thôi. Nhưng thiếu niên trước mắt này vì sao luôn có dáng vẻ bình tĩnh đặc biệt như vậy?
Biện phu nhân khẽ lắc đầu xua đi ý nghĩ này, nhẹ giọng hỏi tiếp:
-Nghĩa là công tử thực sự nghĩ rằng hôm nay Tư Không và Đinh phu nhân gặp nhau chỉ là chuyện tình cờ?
Đơn Phi lại cười nói:
-Chẳng lẽ phu nhân và Thương Thư tâm ý tương thông?
Biện phu nhân ngẩn ra, sau một lúc mới đáp:
-Đơn công tử quả nhiên thông minh.
Đơn Phi thầm thấy kỳ quái, không nén được hỏi:
-Mẫu thân của đứa nhỏ Thương Thư này…
Tào Xung không phải là con trai của Biện phu nhân, càng không phải là con của Đinh phu nhân, không hiểu vì sao Tào Xung và Đinh phu nhân lại thân thiết như vậy. Nhìn dáng vẻ Đinh phu nhân đối với Tào Tháo, không cho ông ta một bạt tai, xem ra vẫn là chừa mặt mũi cho Tào Xung.
Đứa nhỏ này…
Đơn Phi lục lại trí nhớ, đã nghe Biện phu nhân nói: