Vương Tuyết Nhung vẫn rất có tự tin đối với sắc đẹp của mình, mặc dù nàng và An Phùng Tiên không ở chung tổ, nhưng làm việc chung 7 năm, Vương Tuyết Nhung vẫn rất thích vị thầy giáo lịch sử vóc người hơi gầy này. Nàng đã từng huyễn tưởng mình và An Phùng Tiên sẽ có một đoạn tình yêu ngoài giá thú thật lãng mạn, đặc biệt là sau khi An Phùng Tiên thu được danh hiệu giáo viên ưu tú toàn quốc, loại huyễn tưởng này càng trở nên mãnh liệt. Đáng tiếc, An Phùng Tiên đối với Vương Tuyết Nhung luôn giữ thái độ ôn hoà, điều này làm cho sự tự tin của nàng chịu một đả kích ghê gớm, cộng thêm trượng phu một tháng mới xoạc nàng được một lần, cũng chỉ hời hợt cho có, nàng thậm chí hoài nghi mình đã già thật rồi.
An Phùng Tiên có chút hưng phấn, Vương Tuyết Nhung cư nhiên không mặc nịt vú, xuyên thấu qua cổ áo của Vương Tuyết Nhung, một đôi ngọc nhũ khổng lồ lắc lư mơ hồ triển lộ ở trong tầm mắt An Phùng Tiên, hắn hi vọng động tác của Vương Tuyết Nhung chậm một chút, để cho hắn nhìn lâu thêm một chút, đáng tiếc động tác của Vương Tuyết Nhung rất gọn gàng, cảnh xuân kiều diễm rất nhanh thì biến mất.
- Đã xảy ra chuyện gì? Vết thương rất dài, rất sâu.
Mới vừa cởi áo An Phùng Tiên ra, Vương Tuyết Nhung liền cảm thấy vô cùng lo lắng.
- Không có gì, không cẩn thận té xe thôi mà, bị cắt một chút.
An Phùng Tiên đưa ánh mắt dời đi khỏi người Vương Tuyết Nhung, tuy rằng hắn rất có ham muốn đối với thiếu nữ non tơ, nhưng nữ nhân thành thục cũng có mê hoặc vô cùng, như Vương Tuyết Nhung, mỗi một tấc địa phương trên người nàng đều tràn đầy mê hoặc.
Vương Tuyết Nhung liếc mắt nhìn An Phùng Tiên, u oán hờn dỗi:
- Khâu hơn mười mũi mà chỉ là một chút thôi sao? Ngoài miệng còn có mùi rượu, tối hôm qua nhất định là đi lêu lổng, tuổi cũng không nhỏ nữa, sao lại không tìm một nữ nhân về để kết hôn đi vậy?
- Tìm không được cô nào tốt như cô Vương đây, nên đành thôi vậy.
An Phùng Tiên thuận miệng nói đùa một câu, hắn thật không ngờ, câu nói khinh bạc đùa bỡn này lại xúc động tới trái tim yếu ớt của Vương Tuyết Nhung, loại lời khinh bạc này, An Phùng Tiên ngày nào chả nói, nhưng nói với Vương Tuyết Nhung, ý nghĩa lại không giống nhau.
Trong tâm trí Vương Tuyết Nhung nháy mắt phát sinh biến hóa kịch liệt, năm tháng trôi qua, chuyện giường chiếu nghèo nàn, hiệu trưởng làm nhục, cùng với tình cảm đơn phương yêu mến mấy năm qua đối với An Phùng Tiên, các loại ủy khuất quấn quýt này gộp cùng một chỗ, tình cảm của nàng như ngựa hoang thoát cương, đối mặt với cơ hội khó có được cùng An Phùng Tiên chung đụng đơn độc, nàng quyết định dụ dỗ An Phùng Tiên.
Kỳ thực, An Phùng Tiên cũng sớm đã mơ ước tới mỹ sắc Vương Tuyết Nhung đã lâu, mấy năm trước, An Phùng Tiên bất quá là một gã thầy giáo nhỏ nhoi, cho hắn mười cái lá gan cũng không dám chạm tới người mà hiệu trưởng đã độc chiếm, hôm nay cánh chim của An Phùng Tiên đã dần dần đón gió, lại đạt được danh hiệu giáo viên ưu tú toàn quốc, cho nên lá gan của hắn đã từ từ bành trướng lên.
Vương Tuyết Nhung liếc mắt đá lông nheo với An Phùng Tiên, xoay người lấy ra một hộp thuốc:
- Tôi tốt chỗ nào?
An Phùng Tiên cười nói:
- Cô Vương đẹp, gợi cảm.
Vương Tuyết Nhung cười duyên ha ha nói:
- Chỗ nào đẹp, chỗ nào gợi cảm?
An Phùng Tiên thở dài nói:
- Mắt đẹp, đít... Mông đít gợi cảm, ha ha.
Vương Tuyết Nhung hờn dỗi:
- Đáng ghét, cậu hàng ngày đều nhìn đít của tôi hay sao vậy?
An Phùng Tiên cư nhiên không phủ nhận:
- Đúng vậy.
Trên mặt Vương Tuyết Nhung có chút hồng hồng:
- Cậu thích mông đít nữ nhân sao?
An Phùng Tiên nghiêm trang nói:
- Tôi thích làm tình cùng các cô gái có mông đít đẹp.
- Bị thương thành cái dạng này thì đừng làm chuyện kia, vạn nhất dùng sức quá mạnh, vết thương sẽ rách ra, xảy ra máu đó.
Sau khi rửa vết thương, Vương Tuyết Nhung bắt đầu giúp An Phùng Tiên thoa thuốc kháng viêm, nàng thoa rất chậm, cố tình nghiêng thân thể vừa vặn để cho cổ áo rộng mở ra, cặp đào tiên no đủ cao vót kia thật sinh động, nàng tin tưởng vững chắc chỉ cần An Phùng Tiên không phải là kẻ mù thì có thể nhìn thấy bộ ngực tuyệt vời ấy.
An Phùng Tiên dĩ nhiên không phải là người mù, lần này so với lần đầu tiên càng rõ ràng hơn, đầu vú dù đã sinh con lại còn hơi phấn hồng, đệch mẹ, mình không nhìn lầm chứ?? dục vọng của An Phùng Tiên thể hiện ra mãnh liệt như điện vậy, hạ thể của hắn đã nhô lên một đống:
- Cái này không cần cô Vương lo lắng, tôi sẽ lựa chọn tư thế dùng ít sức. Ví dụ như bây giờ tôi ngồi, cô Vương ngồi lên phía trên người ta là có thể cắm vào, sẽ không cần dùng sức quá mạnh đâu.
Vương Tuyết Nhung nghe vậy thì mắc cỡ, mặt đỏ bừng, mị thái tao nhã, nàng nũng nịu một tiếng:
- Xí, dùng tôi ví von làm cái gì? Tư thế hạ lưu như vậy thua thiệt cho người ta chết mất, cậu thật là xấu.
Hờn dỗi thì, một đôi mắt to ngập nước đã chú ý tới đũng quần An Phùng Tiên phát sinh biến hóa, biến hóa có thể nói là kinh người.
- Tư thế này không hạ lưu, mọi nữ nhân đều thích cái tư thế này, có thể cắm vào sâu nhất đó, cô Vương chưa thử qua sao?
An Phùng Tiên áp dụng những kỹ thuật ve vãn từ cơ bản tới nâng cao dần, hắn chưa từng thất bại. Nếu mà không phải là vai đau đớn, hắn đã sớm nhào tới đè người đẹp ra mà quất.
- Không có...
Vương Tuyết Nhung tuy rằng muốn dụ dỗ An Phùng Tiên, nhưng mới phóng ra một chút xíu tơ nhện, An Phùng Tiên lập tức tìm ra dấu vết mà đến, hắn nhạy cảm lão luyện như vậy, làm cho Vương Tuyết Nhung lại càng hoảng sợ, nghĩ thầm: Nam nhân thúi khắp thiên hạ đều háo sắc như vậy, nhìn quần hắn cũng sắp bị đâm rách rồi, thật không biết xấu hổ.
- Nhưng cái tư thế này yêu cầu một cái điều kiện.
An Phùng Tiên đã mặt mày hớn hở, Vương Tuyết Nhung tiếp tục tiếp lời làm hắn càng mừng rỡ, nữ nhân chỉ cần nguyện ý cùng anh trò chuyện tình dục, liền biểu thị phương tâm đã thầm cho phép, nhưng hắn lại không biết Vương Tuyết Nhung trái lại kỳ vọng An Phùng Tiên càng chủ động hơn một chút, thời gian tự học sắp kết thúc, học sinh vừa hết lớp, liền ý nghĩa hết thảy đều sẽ kết thúc.
- Điều kiện gì?
Vương Tuyết Nhung thoa lên thuốc mỡ, mặt mang cười trộm, bắt đầu buộc băng vải.
An Phùng Tiên xoa xoa đũng quần đang sưng lên:
- Đồ đạc đó của nam nhân phải đủ dài, bằng không cắm không tới, vật kia chạy đến một nửa rồi thôi, nữ nhân nhất định sẽ phát điên, đúng không?
Vương Tuyết Nhung cười khúc khích:
- Vật của cậu có đủ để đâm tới đích không vậy?
An Phùng Tiên giả vờ cả giận nói:
- Tuyệt đối đủ khả năng.
Nói xong, cũng không quản Vương Tuyết Nhung có đáp ứng hay không, liền từ trong đũng quần rất nhanh móc ra một cây côn thịt dài đủ hai mươi centi mét, quy đầu ngăm đen, toàn thân nó huyết quản uốn lượn, to như cánh tay trẻ nít, khí thế dữ tợn kinh người.
Vương Tuyết Nhung nhất thời hoa mắt thần mê. Tim đập như hươu chạy, thiếu chút nữa cầm giữ không được, một hồi lâu mới cắn răng quát lớn:
- Nói giỡn mà làm thiệt sao? Mau đưa thứ này về lại đi.
An Phùng Tiên nắm côn thịt giả bộ nhét vào đũng quần, nhưng nhét vài lần đều phí công vô ích, vẻ mặt hắn bất đắc dĩ và đau khổ, nói: