An Phùng Tiên quyết định phủ nhận, bởi vì An Phùng Tiên tin tưởng vững chắc Bối Nhị Nhị không cách nào tuyệt đối khẳng định mình và Vương Tuyết Nhung đã xoạc nhau trong phòng y tế, hắn hít sâu một hơi, nói:
- Tôi vừa rồi ở trong phòng y tế để băng bó vết thương, không có làm cái gì chuyện đặc biệt nha.
Hạ Mạt Mạt cau mặt:
- Thầy nói dối, Bối Nhị Nhị đã tận mắt nhìn thấy thầy cùng Cô giáo Vương làm chuyện kia.
An Phùng Tiên làm ra vẻ mặt chẳng biết tại sao:
- Làm chuyện gì?
Hạ Mạt Mạt có chút xấu hổ, do dự một hồi, nàng đơn giản nói thẳng ra:
- Liền... Liền là chuyện giữa nam nhân và nữ nhân làm đó.
An Phùng Tiên làm ra vẻ mặt trầm xuống:
- Làm sao có thể? An lão sư này là người như vậy sao? Em không được nói lung tung.
An Phùng Tiên biểu tình kiên định, giọng nói lạnh lùng khiến Hạ Mạt Mạt cảm thấy ngoài ý muốn và hoang mang, nàng trừng mắt nhìn hắn, chột dạ nói:
- Là Nhị Nhị chính mồm nói cho em cùng Dụ Mỹ Nhân biết, thầy không tin có thể hỏi Dụ Mỹ Nhân, em cũng không nói lung tung. Thầy không biết à, Bối Nhị Nhị rất thích thầy, nếu như không có phát sinh chuyện đó, Nhị Nhị cũng sẽ không khóc lóc thương tâm như vậy.
An Phùng Tiên lộ ra nụ cười thân thiết:
- Vậy hiện tại An lão sư nói cho bạn học Hạ Mạt Mạt biết, Cô giáo Vương là một cô giáo tốt, chính là cô ấy đã giúp An lão sư băng bó vết thương, băng bó xong, sau đó vừa hay chồng của Cô giáo Vương tìm đến gặp Cô giáo Vương, vợ chồng bọn họ rất ân ái, An lão sư không muốn làm bóng đèn, liền quay về phòng làm việc sớm, Đinh lão sư ở tổ lịch sử này có thể làm chứng. Về phần Cô giáo Vương cùng trượng phu của nàng làm cái gì, chúng ta không thể xen vào, đúng hay không?
Hạ Mạt Mạt trợn to cặp mắt xinh đẹp:
- A? Vậy... vậy là Nhị Nhị đã hiểu lầm rồi?
An Phùng Tiên rất nghiêm túc gật đầu:
- Đương nhiên là hiểu lầm rồi! vai của An lão sư đau chết luôn, dù cho dẫn tới cho An lão sư một mỹ nữ xinh đẹp hơn gấp trăm lần Cô giáo Vương, An lão sư cũng không có tâm tư gì đâu nha.
Hạ Mạt Mạt giận dữ, nói:
- Không được nói như vậy, dù cho vai không đau, Thầy cũng không thể động tâm với nữ nhân khác.
An Phùng Tiên mỉm cười, quyết định lấy lùi làm tiến:
- An lão sư chỉ là dùng biện pháp so sánh mà thôi, không nghĩ tới Bối Nhị Nhị lại thích tôi, em hãy chuyển lời cho Bối Nhị Nhị, ba cô bé tiểu nha đầu thích gây sự các em đều là học trò tốt của An lão sư, An lão sư đều thích, nhưng giữa học sinh và thầy giáo không cho phép nói chuyện yêu đương, hi vọng em Bối Nhị Nhị hãy chuyên tâm học tập, nàng hiện tại ở nơi nào?
An Phùng Tiên nói xong mà trong lòng thầm cảm thấy mắc ói và khinh bỉ chính bản thân đạo đức giả.
Hạ Mạt Mạt không nghĩ tới An Phùng Tiên lại cự tuyệt cảm tình của Bối Nhị Nhị, nàng vốn đơn thuần, hiện tại bắt đầu lo lắng Bối Nhị Nhị có thể tiếp nhận cú đả kích nặng lần thứ hai hay không, nói:
- Bối Nhị Nhị nhất định là đã về nhà, An lão sư, thầy hãy nhanh đi tìm nàng đi...
An Phùng Tiên lắc đầu:
- Lão sư còn phải lên lớp nha.
Hạ Mạt Mạt bỗng nhiên có sắc mặt khác thường:
- Ai nha, An lão sư nếu thầy không đi, vạn nhất Bối Nhị Nhị làm chuyện điên rồ, thắt cổ, nhảy sông tự vẫn, uống thuốc ngủ… thì làm sao bây giờ?
An Phùng Tiên nghĩ thầm: Hạ Mạt Mạt này thật đầy nghĩa khí, cũng quá hồn nhiên, nhìn thần thái nàng lo lắng thay bằng hữu thực sự cực kỳ đáng yêu. Ngay cả thầy giáo mà cũng dám giận dỗi, quả nhiên cá tính mười phần, độ khó việc đối phó với nàng rất cao, nhưng tuyệt không thể bỏ qua, cặp mông ngọc của nàng rất cong, tối hôm qua nếu là không có thụ thương, nói không chừng lúc ở trên máy xe đã có thể thoải mái một cái.
An Phùng Tiên một bên huyễn tưởng làm tình ở trên máy xe cùng Hạ Mạt Mạt, một bên ôn nhu an ủi:
- Em đừng hù dọa tôi, Bối Nhị Nhị sẽ không làm việc ngu ngốc đó.
- Em nghiêm túc đó, An lão sư, em van cầu thầy, nhanh đi tìm Nhị Nhị đi mà!
Hạ Mạt Mạt gấp đến độ giậm chân bồm bộp.
An Phùng Tiên bỗng nhức đầu, trong lòng hắn cũng có chút thấp thỏm, vì đại kế kiếm tiền, cũng vì dự phòng Bối Nhị Nhị thực sự làm chuyện điên rồ, hắn quyết định đi tới nhà Bối Nhị Nhị:
- Thôi được, vậy tôi lập tức xin nghỉ, em trở về phòng học, gọi lớp trưởng hướng dẫn mọi người ôn tập bài đi, không được quấy rối, biết không?
- Ừm.
Hạ Mạt Mạt xoay người mới vừa chạy hai bước, lại quay đầu lại hỏi:
- Thầy biết nhà của Nhị Nhị ở địa chỉ nào chưa?
- Biết rồi, em yên tâm.
An Phùng Tiên đương nhiên biết nhà Bối Nhị Nhị ở đâu, hắn thậm chí còn biết trong nhà Bối Nhị Nhị có nuôi một con chó Tuyết Nạp Thụy vừa nghịch ngợm lại thông minh, giống chó thuần chủng từ Đức này có thể đơn giản phân biệt ra được kẹo và bả chó, nó hiểu rõ kẹo có thể ăn, mà bả chó thì trăm triệu không thể ăn.
Hiệu trưởng Ân mới vừa ăn một thứ “bả”, loại bả này là một loại dược hoàn màu lam nhạt, ngoại trừ có thể trị liệu bệnh xuất tinh sớm, còn có thể làm cho nam nhân hành sự kéo dài lâu hơn. Hiệu trưởng Ân hi vọng ở trước mặt Vương Tuyết Nhung chứng tỏ được sự cường hãn nam nhân của hắn, phải tóm được người thục nữ xinh đẹp này, nhất định phải làm cho nàng đạt được thỏa mãn, có đôi khi tính dục của nữ nhân còn trọng yếu hơn so với nhà cửa nha.
Hiệu trưởng Ân trước kia vợ mất, về sau ngoài ý muốn cưới học sinh của mình tên là Lan Tiểu Nhân làm vợ, Vương Tuyết Nhung xinh đẹp gợi cảm, Lan Tiểu Nhân cũng đồng dạng mỹ lệ đoan trang. Theo lý thuyết, trong nhà Hiệu trưởng Ân đã có vợ đẹp, không nên háo sắc, lại không ai biết Lan Tiểu Nhân sớm đã chán ghét Hiệu trưởng Ân, bởi vì mười lăm năm trước thì Lan Tiểu Nhân đã biết bí mật của Hiệu trưởng Ân, một bí mật cực kỳ ghê tởm, trước đây nàng một mực chịu đựng, hiện tại nàng tuyệt không cho phép Hiệu trưởng Ân đụng vào thân thể của nàng nữa.