Bối Tĩnh Phương tuy rằng rất truyền thống, nhưng tuyệt không cứng nhắc, chỉ cần có thể dương cao cây cờ nhà họ Bối, hắn có thể không quan tâm đến người nâng cây cờ đó có mang huyết dịch của hắn hay không.
Tiếng gõ cửa nhè nhẹ vang lên, một mỹ nhân mặc đồng phục công sở quyến rũ màu xanh đen đi vào phòng làm việc của Bối Tĩnh Phương, cũng nhiễu loạn vẻ tư tự của Bối Tĩnh Phương, nhưng Bối Tĩnh Phương lại không tức giận chút nào, hắn thích cô thư ký đoan trang xinh đẹp này, thư ký của hắn mới 19 tuổi, tuyệt đối là xử nữ. Nội tâm Bối Tĩnh Phương kỳ thực vẫn mê luyến gái trinh thật sâu.
- Giám đốc Bối, chủ tịch tập đoàn Chế Phong Hạ Đoan Nghiễn tới ạ.
Cô thư ký chẳng những ôn nhu mỹ lệ, còn khôn khéo và được việc, nàng có một cái rất tên dễ nghe, Tịch Duyệt.
- Tốt, em mời hắn vào đây.
Bối Tĩnh Phương nhãn thần phát sáng, nhắc Tào Tháo, Tào Tháo liền đến, biểu thị sẽ có một cái khởi đầu tốt, đương nhiên, nhìn qua cổ áo thấp của Tịch Duyệt có thể thấy cái rãnh dài nhỏ giữa hai vú, nam nhân nhìn thấy rãnh vú của gái xinh sẽ luôn luôn sáng mắt lên.
- Tốt.
Tịch Duyệt ôn nhu gật đầu, mỉm cười xoay người, động tác lại tuyệt vời, đây là điểm mê hoặc của đồng phục công sở dành cho nữ.
Bối Tĩnh Phương đột nhiên gọi Tịch Duyệt lại:
- Chờ một chút...
- Ừm? Dạ?
Tịch Duyệt dừng bước lại, chậm rãi xoay người, Bối Tĩnh Phương đi lên phía trước, vươn ra hai tay rất ổn trọng, giúp cô thư ký cài nút áo, rồi nói:
- Em xem em kìa, sau này mặc áo đừng mở cổ thấp như vậy, phải đem tâm tư đặt ở trên công việc, đừng có suốt ngày nghĩ tới dụ dỗ cấp trên nghe chưa?
Tịch Duyệt đỏ bừng cả mặt, dĩ nhiên không phân chối, cũng không ngăn cản đầu ngón tay của Bối Tĩnh Phương xẹt qua bộ ngực tuyết trắng của nàng:
- Dạ em cảm ơn… Em... em đi ra trước.
Bối Tĩnh Phương cười to:
- Màu son môi không tệ đâu. Hé hé… … Hạ Đoan Nghiễn phong thần tuấn lãng không đến một mình, bên cạnh hắn còn có một đại mỹ nữ siêu cấp xinh đẹp, mỹ nữ luôn mỉm cười lễ độ, tự nhiên ung dung, trên khuôn mặt xinh đẹp mang một bộ kính đen thời trang, khí chất thành thục, trang phục trên người gồm áo sơ mi trắng dài tay, dưới thân là váy tây ngắn xanh đen, hai chân thon dài kết hợp với bộ vớ cao màu đen và giày cao gót, hoàn toàn là trang phục tiêu chuẩn cho thành phần tri thức, chỉ là thành phần tri thức này hấp dẫn đến hơi quá phận rồi.
Ánh mắt Bối Tĩnh Phương phát sáng, hắn rất thích vớ đen.
Hạ Đoan Nghiễn cũng thích vớ đen, hắn cùng với Bối Tĩnh Phương còn có một sở thích chung, đó chính là rượu Whiskey, cho nên Tịch Duyệt chỉ cần bưng lên hồng trà cho cô gái xinh đẹp bên người Hạ Đoan Nghiễn là có thể rời đi, lúc rời đi, Tịch Duyệt hung hăng liếc mắt với Bối Tĩnh Phương một cái.
Rượu Grant Phỉ Địch tràn đầy hương thơm sướng miệng, mùi trái cây ngào ngạt, có mùi hoa úc kim hương nhàn nhạt, có người nói loại Whiskey Scotland tuyệt vời này có thể tăng tính dục, Bối Tĩnh Phương rót một ly Grant Phỉ Địch cho Hạ Đoan Nghiễn, chai Grant Phỉ Địch này đã ủ được ba mươi năm.
- Mùi vị thật thơm.
Uống một ngụm, Hạ Đoan Nghiễn phát sinh tán thán từ đáy lòng. Hắn quả thực anh tuấn hào sảng, tuy rằng Bối Tĩnh Phương cũng coi như là một soái ca, nhưng nếu so sánh với Hạ Đoan Nghiễn, vẫn còn là thua chị kém em.
- Thích thì nhích thôi.
Bối Tĩnh Phương chú ý tới cô gái xinh đẹp bên người Hạ Đoan Nghiễn làm một cái tư thế đổi chân, vị trí đầu cùng của cặp vớ cao màu đen, mơ hồ nhìn thấy một mảnh nồng đậm màu đen, Bối Tĩnh Phương thấy thế cư nhiên cương cứng.
Hạ Đoan Nghiễn có chút ít ước ao:
- Ngày nào đó cổ phiếu của tập đoàn Chế Phong chúng tôi mà cũng có thể tăng giống như của ngân hàng Hoa Hưng các anh, tôi nhất định uống rượu ba ngày ba đêm, hơn nữa đều là Grant Phỉ Địch ba mươi năm.
Bối Tĩnh Phương mỉm cười:
- Uống như vậy, chẳng phải là lãng phí rượu ngon?
Hạ Đoan Nghiễn trong lời có ý:
- Càng nhiều càng tốt, không ngại nhiều, lại không sợ phí.
- Ha ha...
Hai người bèn nhìn nhau cười.
Bối Tĩnh Phương đột nhiên chuyển giọng, hỏi:
- Nếu như trí nhớ của tôi không kém mà nói, tôi nhớ vị nữ sĩ xinh đẹp bên người Đoan Nghiễn huynh này tên là Giang Dung, là trợ lý giám đốc kiêm chủ dự án của tập đoàn Chế Phong các anh phải không?
Trên mặt Hạ Đoan Nghiễn nhất thời thần thái phi dương:
- Ha hả, trí nhớ của Tĩnh Phương huynh thật tốt, tuyệt đối không có dấu hiệu già yếu chút nào, ngược lại, Tĩnh Phương huynh lại tràn ngập tinh thần phấn chấn đó nha. Bất quá, vị trí của nữ sĩ Giang Dung đã có biến hóa, nàng sắp trở thành thê tử thứ hai của tôi.
Giang Dung ôn nhu tựa vào trên người Hạ Đoan Nghiễn, trên mặt cũng lộ ra nụ cười hạnh phúc.
Bối Tĩnh Phương nhìn chằm chằm vào Giang Dung, trong lúc lơ đãng toát ra một tia tươi cười quái dị:
- A đù, chúc mừng, chúc mừng, xem ra tôi phải chuẩn bị đại lễ ăn mừng 2 vị rồi.
Hạ Đoan Nghiễn xuất ra một xấp văn kiện thật dày đặt ở trên bàn trà:
- Tĩnh Phương huynh quả thực phải chuẩn bị đại lễ đó, chỉ cần hiệp nghị cho vay của chúng ta có hiệu lực, đó chính là đại lễ vật to nhất mà Tĩnh Phương huynh cho tôi, để báo đáp lại, tôi cũng sẽ cho Tĩnh Phương huynh một cái lễ vật thật hài lòng.
Bối Tĩnh Phương hứng thú đại thịnh:
- A? Đoan nghiễn huynh nói một chút coi.
- Hai mươi phần trăm lãi ròng.
Hạ Đoan Nghiễn đưa ra hai đầu ngón tay.
Bối Tĩnh Phương lắc đầu.
Hạ Đoan Nghiễn lại đưa ra ba đầu ngón tay:
- Ba mươi phần trăm.
Bối Tĩnh Phương dùng giọng điệu chân thật đáng tin:
- Bốn mươi phần trăm.
Sắc mặt Hạ Đoan Nghiễn rất khó coi:
- Tĩnh Phương huynh, hiện tại làm ăn khó khăn a, chúng ta đầu tư tối đa chỉ có lãi 20%, anh đừng dùng công phu sư tử ngoạm mà nuốt trọn nha.
Bối Tĩnh Phương cười sang sảng:
- Các người quả thực chỉ có lợi nhuận 20%, nhưng lợi nhuận một trăm tỷ chính là hai mươi tỷ, tôi cầm tám tỷ, các anh ngồi thu mười hai tỷ, các anh kiếm tiền vẫn nhiều hơn so với tôi đấy.