Trong khách phòng, Bối Tĩnh Phương và An Phùng Tiên đang trò chuyện với nhau thật vui vẻ:
- Ha ha... Tôi ở cái tuổi này ăn một viên đã ngại nhiều, An lão sư tuổi còn đang trẻ, tinh lực tràn đầy, ăn hai khối thì thế nào chịu được, Nhị Nhị này cũng quá nghịch ngợm rồi, thật là ngại, có thể cho ta xem nó đã mềm xuống hay không?
An Phùng Tiên trên mặt túng quẫn:
- Cái này… Bối Tĩnh Phương dũng cảm vung tay lên:
- Ai, mọi người đều là nam nhân, xốc lên, xốc lên coi phát nào.
An Phùng Tiên bất đắc dĩ, không thể làm gì khác hơn là xốc lên thảm, giữa hai đùi hắn vẫn như cũ nhô lên một cái túi lớn, Bối Tĩnh Phương thầm giật mình, một đoàn đồ đạc này thật khí thế, trong đầu của hắn đột nhiên hiện lên một tia ý niệm quái dị trong đầu: Chí ít bọn họ đều cùng họ An.
Bối Tĩnh Phương cẩn thận hỏi thăm:
- An lão sư đã kết hôn chưa?
An Phùng Tiên cười khổ:
- Tiền lương ít ỏi, khó có thể thành gia a!
Bối Tĩnh Phương cười to:
- Ha ha, không thành vấn đề, anh đã cứu Nhị Nhị, đại ân này tôi nhất định phải thâm tạ.
An Phùng Tiên từ trong túi móc ra một cái nhỏ hộp:
- Không cần, phu nhân đã tặng cây bút ngòi vàng này cho tôi, lễ này đã đủ trọng rồi.
Bối Tĩnh Phương nhìn thoáng qua, lắc đầu liên tục:
- Ai! Một cây bút thì tính là cái gì? Nữ nhân chính là không phóng khoáng, chút lễ vật này có thể nào đưa ra được a?
Hắn nào biết đâu rằng, bút ngòi vàng là trước khi An Viện Viện biết An Phùng Tiên cứu Bối Nhị Nhị mới đưa tặng, tính chất không giống nhau, trong đó vi diệu chỉ có An Viện Viện có thể biết được.
An Phùng Tiên đương nhiên cũng sẽ không nói quá trình An Viện Viện tặng bút, hắn khiêm tốn lặp lại:
- Lễ vật đã đủ trong a...
Bối Tĩnh Phương vừa định nói ra hắn dự định đưa cho An Phùng Tiên cái gì đại lễ, ngoài phòng đột nhiên vọt vào một bóng người:
- Ba, con không muốn ra nước ngoài, con muốn ở lại đây.
Thì ra là Bối Nhị Nhị lòng như lửa đốt, lao về phía Bối Tĩnh Phương cầu cứu.
Bối Tĩnh Phương không hiểu ra sao cả:
- Ai cho con xuất ngoại đi học?
Phòng ngoại truyền đến thanh âm khiến tim An Phùng Tiên đập rộn lên:
- Tôi.
Bối Tĩnh Phương nhìn An Viện Viện đang phiêu nhiên đi tới, hỏi:
- Vì sao?
An Viện Viện liếc mắt nhìn Bối Nhị Nhị, lo lắng không gì sánh được thở dài:
- Chọc vào xã hội đen, còn có thể làm sao? Tôi nhưng không muốn cả ngày chờ đợi lo lắng.
Bối Tĩnh Phương hơi trầm tư một chút lại từ chối cho ý kiến, hắn quay đầu hỏi:
- Ý kiến của An lão sư thế nào?
An Phùng Tiên nhưng không muốn quản việc nhà của người khác:
- Tôi...
Bối Tĩnh Phương lại hi vọng An Phùng Tiên cho cái ý kiến, dù sao An Phùng Tiên cũng là người cứu Bối Nhị Nhị, huống chi An Phùng Tiên còn là thầy của Bối Nhị Nhị, về tình về lý đều hẳn là nên trưng cầu ý kiến của hắn:
- An lão sư anh cứ việc nói.
An Phùng Tiên suy tư, Bối Nhị Nhị tại bên trong kế hoạch của hắn là một nhân vật trọng yếu nhất, Bối Nhị Nhị nếu mà xuất ngoại du học, hắn chỉ có thể đem mục tiêu nhắm vào Hạ Mạt Mạt, vạn nhất Hạ Mạt Mạt cũng đi theo Bối Nhị Nhị xuất ngoại du học, vậy tất cả kế hoạch sẽ đổ vỡ toàn bộ, cho nên An Phùng Tiên cố lấy dũng khí, nối:
- Tôi... Ý nghĩ của tôi là, Bối Nhị Nhị hẳn là an toàn, hơn nữa tuổi nàng còn nhỏ, xuất ngoại sau đó không ai chiếu cố ngược lại sẽ làm cho các vị lo lắng. Tôi còn biết Bối Nhị Nhị có hai người bạn thân, giả như Bối Nhị Nhị muốn xuất ngoại, các nàng liền phải tách ra, tôi nghĩ Bối Nhị Nhị nhất định sẽ rất không vui...
Trên mặt Bối Nhị Nhị tràn ngập lòng cảm kích, phảng phất cùng An lão sư giữa đó đã có ăn ý, An Phùng Tiên còn chưa dứt lời, nàng liền mạnh mẽ gật đầu:
- Đúng nha, đúng nha, con sẽ cả ngày tưởng niệm Mạt Mạt cùng Cá cá, tưởng niệm người khác rất khó chịu...
An Phùng Tiên muốn cười, Bối Nhị Nhị đơn thuần là mê hoặc nam nhân không thể kháng cự, hắn nhất thiết phải nói ra lý do có thể làm cho Bối Tĩnh Phương cùng An Viện Viện yên tâm lưu lại Bối Nhị Nhị:
- Đương nhiên, Bối tiên sinh cùng Bối phu nhân lo lắng tôi có thể hiểu được, ách... Nếu mà hai vị đồng ý, tôi nguyện ý mỗi ngày đưa Bối Nhị Nhị về nhà.
- Thật tốt quá (x3)... Ha ha...
Những lời này cư nhiên đồng thời từ trong miệng ba người nói ra, thật là kinh người.
Bối Nhị Nhị, Bối Tĩnh Phương cùng An Viện Viện, cả ba người không khỏi nhìn nhau cười to.
Bối Nhị Nhị kích động đến thẳng giậm chân, nàng cảm thấy An lão sư quả thực chính là con giun trong bụng nàng, quá thần giao cách cảm.
Trong hai mắt mê người của An Viện Viện bay ra sương mù nhàn nhạt, tuy rằng chỉ quen biết nam nhân cùng họ này mới nửa ngày, nhưng An Phùng Tiên nhiều lần lời nói, hoặc nặng hoặc nhẹ đều gõ vào bên trong tâm linh của An Viện Viện, đây chính là điều nàng chưa bao giờ gặp cho tới bây giờ, có An Phùng Tiên làm bảo trấn, nàng đương nhiên yên tâm về sự Nhị an toàn của Bối Nhị.
Tỉnh táo lại, Bối Tĩnh Phương cũng vui mừng lộ rõ trên nét mặt:
- Xem ra Bối gia chúng ta cùng An gia đời trước nhất định quan hệ mật thiết, nếu đã phiền phức tới An lão sư, tôi sẽ tặng cho An lão sư một chiếc xe, loại tốt nhất.
- Ân, để tôi tới chọn xe.
An Viện Viện cười ôn nhu, phong tình vạn chủng dáng vẻ mê người nói ra tiếng lòng.
- Ha ha......
Trong nháy mắt đó, An Phùng Tiên cảm thấy một tia hổ thẹn, kế hoạch của hắn chính là muốn tiếp xúc Bối Nhị Nhị, thắng được niềm vui của Bối Nhị Nhị, hôm nay xem ra tất cả đã nước chảy thành sông, nhưng An Phùng Tiên lại có tính toán khác, bởi vì lại xuất hiện một nữ nhân thành thục xinh đẹp cường liệt mà hấp dẫn hắn.
- Nhị Nhị, bằng hữu tốt của con tới rồi.
Mợ Trương hào hứng chạy tới nói cho Bối Nhị Nhị, kỳ thực mợ Trương không cần phải nói, bởi vì phía sau nàng đã lộ ra hai cái đầu nhỏ, lời mợ Trương còn chưa dứt thì, hai cô gái xinh đẹp đang ở cạnh cửa đã lớn tiếng gọi:
- Con chào Bối ba ba, chào Bối nương, chào An lão sư, không chào Bối Nhị Nhị. ...