Lần này không xảy ra bất kỳ chuyện ngoài ý muốn gì nữa, nửa người Hư Không thú đều đã nát bét cả, tự nhiên sẽ mất đi sức chiến đấu mạnh nhất.
Đồng thời vào lúc này, trạng thái lão hoá của nó vẫn chưa được giải trừ, vẫn vô cùng già nua và yếu đuối, vảy giáp buông lỏng, sừng lờ mờ tối tăm.
Hiện giờ đừng nói là Thạch Hạo, dù đổi lại một người chỉ có một luồng tiên khí đến thì cũng đủ để diệt trừ nó rồi.
Tuy nhiên, Hư Không thú không phải con thú bình thường, dù rơi vào trạng thái này cũng không ngừng phản kích, nó không cam lòng, bởi vì ngày thường nó cao cao tại thượng nên lúc này mới không cam lòng thất bại, không muốn diệt vong.
"Khà khà, là ai đã nói dòng máu của chúng ta dơ bẩn và huyết thống của ngươi cao quý hơn nhiều thế nhỉ, sao hiện giờ lại bị ta đạp ở dưới chân thế?" Thạch Hạo cười nhạo.
"Con sâu bọ thấp hèn như ngươi thì việc thắng lợi nhất thời như vầy tính là cái gì, chờ đại quân của thế giới chúng ta hoàn toàn tới đây thì dù là mười ngàn người như ngươi cũng không đủ giết, tất cả đều là cặn bã!"
Tuy Hư Không thú bị người đạp ở dưới chân thế nhưng sự kiêu căng vẫn không giảm, luôn cảm thấy bản thân cao cao tại thượng nên vẫn canh cánh trong lòng việc bị người của thế giới này đánh bị thương.
"Ầm!"
Địch thủ bị mình dẫm đạp dưới chân mà vẫn dám nói năng ngông cuồng như vậy, Thạch Hạo chỉ đành tặng thêm một cước vào miệng nó, lập tức máu tươi tung toé.
Máu tươi bay tứ tung, hàm răng rụng rời, cả cái miệng chẳng ra hình thù gì.
Cảnh tượng này có chút thê thảm, đường đường là một Hư Không thú chưa bao giờ chịu phải đau đớn mà hôm nay lại bị người giẫm đạp, nửa người đều nát bấy.
Trong mắt nó bốc lên vẻ hung ác, dự cảm bản thân khó lòng thoát khỏi một kiếp này nên dùng ánh mắt cừu hận nhìn chằm chằm hắn, đồng thời bên trong cũng có vẻ sợ hãi, sự mấu thuẫn này lan toả khắp toàn thân.
"Nói đi, thế giới kia của các ngươi đã xảy ra chuyện gì, nói hết những điều ngươi biết cho ta nghe, như vậy ta sẽ giữ lại cái mạng nhỏ này và làm thú cưỡi cho ta." Thạch Hạo nói.
Hắn rất muốn biết thế giới bên kia là một thế giới cổ xưa thế nào, có những sinh linh ra sao, vì sao bọn họ lại mạnh mẽ đến mức ép cả thế giới này không kịp thở.
Hắn càng muốn biết, hệ thống tu hành thế giới kia có tương đồng với bên này hay không, thịnh vượng với cỡ nào.
"Đừng hòng đạt được cái gì từ chỗ ta. Loại người như ngươi cũng vọng tưởng thu ta làm thú cưỡi, mơ hão!" Hư Không thú nói.
Thạch Hạo không nói hai lời, lần nữa nhấc chân đạp cái ầm, cái miệng rách nát kia liền biến mất hơn phân nửa, nó chỉ có thể dùng thần niệm truyền âm mà thôi.
Tiếp đó, Thạch Hạo vung kiếm chém rách xương trán của nó, uy hiếp đến sự sống còn của nguyên thần, hắn nói: "Thu ngươi làm thú cưỡi thì ta cũng không yên lòng. Ta tin tưởng, thế giới kia của các ngươi vẫn còn có Hư Không thú, sau này thu một con khác cũng không sao. Hiện tại, nếu ngươi muốn sống thì hãy giới thiệu những gì mà ta yêu cầu đi."
Hư Không thú tức giận, đồng thời trong lòng càng thêm sợ hãi, không biết làm như thế nào cho phải.
Vào lúc này thì sức mạnh thời gian biến mất, nó đã từ từ thoát khỏi trạng thái lão hoá thế nhưng đã mất đi nửa người, còn chống trả thế nào?
"Ta sẽ không bao giờ nói cho ngươi biết đâu..." Nó tự an ủi chính mình, muốn giúp ý chí của mình càng kiên định hơn.
"Xoẹt!"
Đúng lúc này Thạch Hạo chợt ra tay, hắn chém một kiếm vào trong nguyên thần của nó hòng ngăn cản sự khôi phục từ trạng thái lão hoá trở về đỉnh cao, làm trọng thương nguyên khí của nó.
Hơn nữa, Thạch Hạo đẩy nhanh tốc độ giam cầm luôn thần thức của nó, hắn muốn cưỡng ép quan sát nguyên thần để tìm hiểu tất cả.
"Ngươi... sẽ không được như ý!" Hư Không thú rống to đầy điên cuồng, dấu ấn nguyên thần là nơi gốc rễ cội nguồn, nếu như bị người ta nhòm ngó thì sẽ không thể giấu giếm được bất cứ bí mật nào.
Nguyên thần của nó bắt đầu thiêu đốt, gần như sắp nổ tung.
Thạch Hạo cười gằn rồi ra sức trấn áp, phòng ngừa nó tự bạo.
Thế nhưng vào đúng lúc này thì hắn cảm thấy lạnh lẽo cả người, lập tức xoay chuyển đánh ra một chiêu kiếm chém lìa đầu nó rồi nhanh chóng lùi ra.
Bởi vì, bên trong nguyên thần kia có một luồng hơi thở mang tính chất huỷ diệt, có một dải phù văn thần bí sáng lên hòng xóa bỏ đi nguyên thần này.
Hư Không thú kêu to: "Không!"
Đây là cấm chế của tộc này phòng ngừa bảo thuật mạnh nhất của mình bị tiết lộ ra ngoài, cho nên đều bố trí dải phù văn này cho các đệ tử quan trọng, một khi có người kiểm tra tìm kiếm nguyên thần thì sẽ tự hủy.
Hư Không thú không cam lòng nên điên cuồng kêu to, thiêu đốt tinh huyết để ngăn cản tất cả những thứ này, lúc này nó thật sự rất sợ hãi.
Cuối cùng, phù văn kia tắt lịm, cũng không có nổ tung.
"Ồ, mạng của ngươi cũng lớn đó chứ, hiện giờ có thể nói đôi chút rồi phải không? Nói những thứ mà ta muốn biết đó." Thạch Hạo nói, nếu nó đã sợ hãi như vậy thì chắc chắn rất sợ chết, cho nên sẽ có thể đạt được những bí mật kia.
"Đừng hòng!"
Dĩ nhiên, Hư Không thú vẫn rất quả quyết, lần thứ hai từ chối.
"Thế thì không còn gì để nói nữa rồi, từng đao tùng xẻo ngươi vậy!" Thạch Hạo nói rồi lấy ra một cái đỉnh lớn, bên trong chứa đầy nước như muốn hầm thịt nó vậy.
"Ta #%%#. . ." Hư Không thú có chút mất bình tĩnh chửi ầm lên, nó chưa bao giờ gặp phải kẻ địch như vậy.
Nó là Hư Không thú, là sinh linh cao cấp nhất, truyền thừa với dòng máu mạnh mẽ, đời nào lại rơi vào cảnh trở thành đồ ăn cho kẻ khác? Đây là lần đầu tiên từ khi khai thiên tích địa tới giờ.
Nó tình nguyện đi chết ngay lập tức, biến thành tro bụi chứ cũng không muốn bị người cho chưng chín như bây giờ!
"Ngươi dám!" Nó rống giận.
"Có gì mà không dám?" Thạch Hạo ung dung thong thả, múa múa tiên kiếm Đại La, vèo, từ trên người nó chặt xuống một miếng thịt lớn, cao tới mười trượng.
Một miếng thịt lớn sau khi được rửa sạch thì được đưa ngay vào trong đỉnh.
Hư Không thú mắt tối sầm lại, suýt chút nữa chết vì tức, quá nhục nhã, lúc này không chỉ thân thể không trọn vẹn mà tâm thần càng thêm đau đớn hơn, chưa bao giờ chịu đựng loại đau đớn này.
Ầm!
Hư Không thú chịu đựng không nổi nữa, trong đầu của nó vọt lên một chùm sáng đặc biệt rồi tiến vào trong thân thể kia.
Vốn là đầu của nó đã bị chém rơi xuống và mất đi liên hệ với thân thể, nhưng lúc này bộ thân thể ấy lại phát sáng rồi bốc cháy hừng hực.
Chấn động này rất khủng khiếp, chúng xé rách bầu trời, thiêu rụi hư không!
Bởi vì, nó là Hư Không thú nên gây ra cảnh tượng kỳ dị như vậy cũng rất bình thường, Thạch Hạo không suy nghĩ nhiều, cho rằng nó muốn tự nổ nên nhanh chóng rút lui.
Nhưng mà, theo thời gian trôi qua thì hắn lại cảm giác được sự khác thường.
Thân thể khổng lồ kia đã bị đốt thành tro tàn, toàn bộ tinh khí thần đều hóa thành một luồng ánh sáng đi vào bên trong đầu lâu ấy, sau đó lôi kiếp được dẫn tới và hư không nổ vang.
"Niết bàn? !"
Thạch Hạo khá là kinh ngạc, con thú dữ này yêu tà thiệt, đã đến một bước này mà còn muốn nghịch thiên nữa à?
Đầu của nó đạt được tẩm bổ và rút lấy bí lực hư không mười phương quanh nơi đó, chợt bên trong đỉnh xuất hiện một con Hư Không thú nhỏ vàng óng rực rỡ, lại muốn hiện ra lần nữa.
Ầm!
Thiên địa bạo động, bí lực hư không lưu chuyển càng khủng khiếp hơn trước kia, sự dũng mãnh không thể nào tưởng tượng được.
Mặc dù cách nhau rất xa thế nhưng những người khác cũng cảm nhận được.
Một hình ảnh của Hư Không thú khổng lồ hiện lên trên bầu trời, cặp mắt nhìn xuống mặt đất, đây là một dị tượng với uy nghiêm đến không gì sánh được.
"Trời ạ, đó là Hư Không vương thú, nó đang niết bàn sao!?"
Xa xa truyền đến tiếng kinh hô, những tiếng hô ấy không phải của người Thư viện Thiên Thần, mà là bắt nguồn từ những người ở thế giới bên bờ kia.
Những người này đến từ một thế giới khác nên hiểu rất rõ và từng nghe nói qua cảnh tượng mà Hư Không thú niết bàn, lúc ấy sẽ có bóng mờ của Cổ tổ hiện lên và trợ giúp con cháu ngưng tụ sức mạnh hư không.
Ngoài ra, còn có các loại dị tượng khác nữa.
Hiện giờ, nơi đó lan toả ngàn sợi ráng lành, vạn tia thần thải, thật sự là đang niết bàn.
"Hỏng rồi, Hư Không thú một khi niết bàn thì sẽ càng mạnh mẽ hơn nữa!" Người của Thư viện Thiên Thần rốt cục cũng đã ý thức được điều gì, vẻ mặt đều nghiêm nghị hẳn.
Phía cuối dãy núi, Thạch Hạo nhìn tình cảnh này cũng lấy làm bất ngờ, bóng mờ Cổ tổ Hư Không thú trên bầu trời kia quá khổng lồ, chỉ là cái bóng mơ hồ mà cũng làm người ta không kịp thở.
"Ngươi cũng mộng mơ ghê đó chứ!" Thạch Hạo cười gằn, hắn liều mạng nhanh chóng vọt tới, trong tay nắm tiên kiếm Đại La chém liền.
"Hả?" Hắn lấy làm kinh hãi, lại bị sức mạnh hư không ngăn chặn lại.
"Ầm!"
Đột nhiên, bóng người mơ hồ ngồi xếp bằng bên trên một Đóa hoa đại đạo trên đầu hắn chợt mở mắt và nhìn chằm chằm về phía trước.
Hư Không thú đang niết bàn chợt run rẩy, tiếp theo nơi đó đổ nát, bí lực hư không cùng với bóng mờ Cổ tổ kia đã biến mất.
"Thứ này là..." Nó nhìn chằm chằm bóng người ngồi xếp bằng trên Đóa hoa đại đạo của Thạch Hạo, rồi lộ thần sắc sợ hãi.
Niết bàn thất bại!
Hư không chung quanh nó đang nổ nát, hiển nhiên nó không thể sống lại được và đang giải thể.
Mà Thạch Hạo càng thêm quyết đoán hơn, một kiếm chém qua đó phòng ngừa nó tự bạo, xuất hiện chuyện ngoài ý muốn.
"Phụt!"
Một chiêu kiếm chém tới, đầu và nguyên thần của nó bị bổ đôi thành hai nửa, sau đó nổ tung, hình thần hoàn toàn bị tiêu diệt.
Thạch Hạo thu dọn hiện trường, buồn bã thu lại chiếc đỉnh rồi cực kỳ đau lòng, nói: "Sớm biết thế thì lấy sạch thân thể là được rồi."
Bây giờ trong đỉnh chỉ có một miếng thịt cao mười trượng mà thôi, tuy rằng không ít nhưng nếu so với cả một con Hư Không thú thì vẫn kém quá xa.
"Đây là thịt thần của Hư Không thú mà. Ôi! Có chút ít còn hơn không, coi như vẫn có thể nếm thử đôi chút." Hắn không có hầm luộc ngay mà cất đi toàn bộ, sau đó trở về chiến trường kia.
Chiến trường lúc này, quần hùng đang giao đấu, tất cả đều đang chém giết hỗn loạn, vết máu loang lổ trên đất, thi thể ngổn ngang, đang toàn diện đối kháng.
"Ngươi đi đâu vậy hả, có nhìn thấy Hư Không thú niết bàn không?" Vương Hi đang đánh nhau cùng kẻ địch, thế lực ngang nhau, sau khi nhìn thấy Thạch Hạo thì quay về hắn hỏi thăm.
"Đã thấy, tuy nhiên đã bị ta chặt rồi." Thạch Hạo bình thản đáp, hắn đứng ngay ngắn trong chiến trường thế nhưng lại toát lên vẻ đầy kỳ dị.