Một thiếu niên xuất hiện ở phía chân trời, nơi tay kéo chặt lấy chân nhện của Tam Đầu vương, hình ảnh này chấn nhiệp toàn bộ mọi người nơi đây!
Ánh chiều tà từ chân trời chiếu rọi kéo dài bóng ảnh của hắn trên mặt đất, tựa như khảm lên từng luồng ánh vàng và toả ra hào quang thần thánh.
Dù tin hay không thì Tam Đầu vương cũng đã chết trận, tất cả mọi người đều biết, nếu như còn sống thì với tính cách kiêu ngạo của nó sẽ không bao giờ để cẳng chân gãy của mình rơi vào trong tay của kẻ khác.
Rất lâu sau mọi người mới phục hồi lại tinh thần, chợt vô thức rùng mình một cái.
"Vị anh kiệt này đã thành danh chỉ trong một trận chiến, sẽ quật khởi như vậy ư?!" Có người than thở.
"Không ổn, phải diệt trừ bằng được, không thể để hắn trưởng thành, nếu không...!" Sinh linh của dị vực thì thầm, bọn họ tin rằng, nhân vật ngút trời này hơn phân nửa có thể sánh vai cùng với thành viên trong Hoàng tộc của bọn họ.
"Ta vẫn không thể tin được, chẳng lẽ hắn đã giết à?" Cũng có người ngờ vực.
Nhưng vào lúc này, ở phía đường chân trời chợt có người khác lao tới, bên trên áo bào trắng dính đầy máu tươi, tựa như là một Chiến thần giết ra từ địa ngục vậy, là một thiếu niên anh hùng ẩn giấu vẻ hào hùng.
"Mạc Đạo!"
Có người co rút con ngươi lại rồi nghiêm túc nói, bọn họ rất kiêng nể kỳ tài này, dù là người của Thư viện Thiên Thần hay là sinh linh của dị vực thì ai cũng có cảm giác này, bởi vì thân phận hiện tại của hắn rất là vi diệu.
"À, không đúng, các ngươi xem kìa, máu trên người hắn đều là của... Tam Đầu vương!" Có người hét lớn, phát hiện ra điểm khác lạ.
"Chính xác, là máu của Tam Đầu vương dính đầy trên người hắn!" Có vài người hai mắt bắn ra hào quang kỳ quái, tiếp đó từng người đều hít hơi khí lạnh tựa như nhớ ra chuyện gì.
"Đừng nói là... chính hắn đã giết đó chứ?" Có người nhỏ giọng nói.
Mạc Đạo lao tới sát bên cạnh Thạch Hạo, vẻ anh tư hơn người thế nhưng đều ẩn giấu lại cả, trong khi chớp chớp mắt thì sẽ có một loại uy nghiêm khiếp người.
Thời khắc Thạch Hạo cùng với Tam Đầu vương liều mạng thì đã có Động thiên duy nhất bảo vệ, cho nên trên người cũng dính không nhiều máu tươi, ngược lại Mạc Đại cùng với đối thủ của mình vẫn còn đang trạng thái kinh ngạc nên đã bị máu đẫm cả người.
"Thiếu niên này như sát thần, anh khí doạ người, dáng vẻ kiên cường, đây mới chính là người đã giết Tam Đầu vương thật sự!" Có người phán đoán.
Bởi vì, sau khi lại gần thì luồng khí tức trên người của Thạch Hạo rất rõ ràng, áo bào trắng loang lỗ vết máu, đó chính là máu tươi độc nhất vô nhị của Tam Đầu vương, chuyện này đã quá rõ ràng.
"Là ngươi đã giết Tam Đầu vương?" Lúc này, ngay cả sinh linh của dị vực cũng không nhịn được nữa nên lên tiếng hỏi, bọn họ khó mà tiếp nhận được sự thật này.
Rất nhiều người ngập tràn địch ý, lửa giận ngút trời, kẻ này lại giết đi một Vương tộc của chính thế giới mình, đại nghịch bất đạo, hoàn toàn phản bội.
Về phía Mạc Đạo, hắn chẳng hề nói lời nào, vẻ mặt đầy lạnh lùng đứng nơi đó.
"Các ngươi hô to gọi nhỏ gì thế hả, tất nhiên là chính tay ta giết rồi, thế nào, có anh hùng cái thế không hả?" Thạch Hạo lên tiếng rồi huơ huơ chân nhện trong tay mình.
Rất nhiều người trợn tròn mắt, vốn còn cho rằng hắn đã làm nên những chuyện này thế nhưng khi nghe hắn nói thế thì đều thay đổi, chẳng hề tin chút nào.
Nếu như hắn lạnh lùng, hờ hững và biểu hiện ra vẻ anh hùng khí khái thì có thể, nhưng giờ lại làm bộ khoe khoang tự đắc thì làm sao giống anh hùng tuyệt đại chứ.
Ngược lại, Mạc Đạo thì im lặng không nói một lời, rất trầm ổn, lúc này mới phù hợp với hình tượng bá chủ trong lòng bọn họ. Đồng thời, trên người hắn dính đầy máu của kẻ địch nên càng khớp với suy đoán của mọi người.
"Ánh mắt gì đó hả, không tài nào hiểu được bản chất của sự việc, thật sự giết tên Tam Đầu vương kia cũng giống như giết một con gà mà thôi, nè, cái chân này có thể làm chứng dó!" Thạch Hạo dứt lời thì ném cái chân đó về phía đám người.
Ầm!
Nơi đây náo động, rất nhiều người đồn dập dạt sang hai bên không dám chạm tới, sợ sẽ nhiễm phải nhân quả.
"Ngu ngốc, đây chính là vật liệu hi thế, nếu phối hợp với một vài thần dược rồi cho hết vào trong đỉnh, lúc ấy có thể luyện được Trường Sinh đan đó." Vương Hi truyền âm.
"Cái gì, cẳng chân của con nhện thúi này lại quý báu như vậy?!" Thạch Hạo kinh hãi rồi mệnh lệnh cho Mạc Đạo, nói: "Mau mau ra tay, đoạt lại nhanh lên!"
Mạc Đạo tuy rằng do dự thế nhưng vẫn tiến lên.
Vào lúc này, một vài sinh linh của dị vực cũng đã kịp phản ứng, đặc biệt là vài nhân vật thủ lĩnh thì sắc mặt tối sầm, dù cho Tam Đầu vương đã chết thì cũng phải mang chút hài cốt về, cũng coi như là có chút bàn giao.
"Ầm!"
Va chạm mạnh giữa sinh linh đã tu ra ba luồng tiên khí phát sinh, Mạc Đạo liều mạng với địch thủ đồng thời ném cẳng chân nhện về cho Thạch Hạo.
"Thu!" Thạch Hạo hét lớn một tiếng rồi thu chân nhện vào trong lò luyện đan, không có để ở bên ngoài nữa.
Ầm!
Mặt đất nứt toác, hư không nổ tung, giao thủ trong giây lát thì Mạc Đạo cùng với người kia đều rút lui, không hề liều mạng chém giết.
Ánh mắt của mọi người đều lộ vẻ khác thường, lúc thì nhìn về Thạch Hạo lúc thì quay sang mạc Đạo, thực lực của Thạch Hạo đến tột cùng ra sao?
"Tên khốn này may mắn thật, có thể thu một chí tôn trẻ tuổi đã tu ra ba luồng tiên khí làm đầy tớ, như vậy thì ai có thể sánh được chứ, xa xỉ tới mức làm người khác không nói nên lời!"
Lúc này, một vài người cho rằng Tam Đầu vương là do Thạch Hạo giết và cũng có không ít người khẳng định là do Mạc Đạo gây nên.
Đương nhiên, chiếm đa số là những người không tin Thạch Hạo giết chết, lý do là máu huyết của Tam Đầu vương dính trên áo quần của mỗi người.
"Chiến tích huy hoàng như vậy mà các ngươi không tin là sao, làm thế ta không cam lòng đâu đó?" Thạch Hạo đứng đó kêu la.
Lần này, hơn chín mươi chín phần trăm đã không còn tin hắn nữa, bởi vì thiếu đi phong phạm của cao thủ, hắn lại không ngừng tranh công, chẳng có chút khí khái anh hùng nào.
Xoẹt!
Có người hành động thu lấy một chút huyết dịch rơi bên trên mặt đất, động tác nhanh tới cực điểm.
"Mang về rồi mời các tiền bối Chí tôn triển khai bí pháp, xem thử hắn chết như thế nào, là do ai giết chết." Sinh linh của dị vực nói.
Một vài học sinh của Thư viện Thiên Thần nghe thế thì cũng vọt tới và thu lấy một ít máu huyết, mục đích cũng là muốn nhờ Đại trưởng lão trong thư viện kiểm tra thử.
Thực lực đạt tới cảnh giới kia thì có thể từ một giọt máu, từ một khúc xương suy diễn ra một vài chuyện, thậm chí còn suy diễn ra rất nhiều bí mật cổ xưa.
Nghe đồn, Bất Hủ giả còn có thể dựng lại những chuyện của ngày xưa, những chuyện đã xảy ra ở hơn một kỷ nguyên trước.
Nghe những gì bọn họ nói thì Thạch Hạo không còn cách nào nữa, hắn không muốn bại lộ sớm như thế, bởi vì tận thế sắp sửa giáng lâm, lúc đó những ai bị quan tâm đặc biệt thì sẽ rất nguy hiểm.
Nhưng, muốn tìm hiểu chân tướng thì sau khi trở về phải nhờ tới nhân vật cấp Chí tôn để tìm hiểu, lúc đó mới biết hắn mới chính là kẻ giết.
Thậm chí, dung mạo của hắn cũng sẽ bị bại lộ, sẽ bị những người kia hiểu rõ.
Thạch Hạo vô cùng đau đầu, giết Tam Đầu vương rồi còn có cả Hư Không thú, việc này khiến nhiệt huyết của hắn sôi trào, khí thế cuộn trào, thế nhưng khi nghĩ tới kết quả trong tương lai thì lại khiến hắn khó xử.
Ầm!
Lúc này, chiến đầu lại bắt đầu, bởi vì có người thừa cơ đang yên ắng đột nhiên giết tới, kết quả sự hận thù giữa song phương càng cao nên đại chiến càng kịch liệt.
"Giết!"
Tiếng "giết" rung trời, lần nữa bắt đầu sôi trào.
Thạch Hạo đang nghĩ tới chuyện của bản thân, không hề nóng giận gì cả rồi hô lớn về phía đám sinh linh dị vực ở phía trước: "Có phải các ngươi muốn bị giết sạch phải không?!"
"Ngông cuồng!" Có người đáp.
"Mạc Đạo, bắt lấy kẻ vừa lên tiếng cho ta!" Thạch Hạo quát lên.
Mạc Đạo hơi do dự thế nhưng vẫn chuyển động, hắn lao tới công thẳng về phía tên chí tôn trẻ tuổi kia, hiện tại kẻ này đang đại chiến với Huyền Côn nên có một nhân vật mạnh mẽ như Mạc Đạo gia nhập vào thì chắc chắn tình thế sẽ thay đổi lớn ngay.
Trên chiến trường, cùng với việc Thạch Hạo quay trở lại thì tình thế đều nghịch chuyển, bởi vì trước kia đều rơi vào trạng thái cân bằng, đôi bên giằng co, thế nhưng giờ Thạch Hạo lại dẫn một người đã tu ra ba luồng tiên khí phản công khiến cho sinh linh của vực ngoại chịu không thấu.
"Xoẹt!"
Tên thiếu niên chí tôn kia bị Mạc Đạo cùng với Huyền Côn đánh giết liền quay người bỏ chạy, không thể đánh lại.
Huyền Côn đuổi theo phía sau hòng giết chết cho bằng được.
"Mạc Đạo, qua bên kia, giải quyết một chút phiền phức!" Thạch Hạo lần nữa ra lệnh cho Mạc Đạo tới giúp Vương Hi đánh giết một tên chí tôn trẻ tuổi.
Nơi đây hỗn loạn, có thêm một người tu ra ba luồng tiên khí xung kích thì ai có thể chống nổi?
Tâm thần của đám sinh linh dị vực tập trung cao độ, tất cả đều cảm thấy chẳng ổn chút nào.
Một vài người tới từ thế giới bên kia ghi hận trong lòng, rất muốn giết chết Thạch Hạo thế nhưng lại không dám làm bậy, bởi vì bọn họ cũng không thể xác định được có phải hắn đã giết Tam Đầu vương hay không.
Nếu là thật, không phải là tự sát ư!
Trong nhất thời, nơi phía Thạch Hạo rất là thoải mái, không ai dám tới khiêu chiến.
Bời, những người tu ra hai luồng tiên khí đều không phải là đối thủ của hắn, sinh linh tu ra ba luồng tiên khí thì sớm đã chinh chiến nên không thể tới đây đuọc.
"Mạc Đạo, qua bên này nè!" Thạch Hạo lần nữa nói.
Kết quả, đại loạn khắp nơi, người tu ra ba luồng tiên khí tựa như hổ lạc bầy dê, quét ngang các đối thủ.
Nhưng, Mạc Đạo cũng không có đại khai sát giới, không hề lấy mạng của những người này, chỉ là đánh văng ra mà thôi.
"Nhận lấy một đòn nè!"
Có người hét lớn, nhân vật thủ lĩnh của dị vực đã tu ra ba luồng tiên khí bỏ qua đối thủ của mình rồi nhằm thẳng về phía Thạch Hạo, kẻ này nâng quyền nện thẳng tới Thạch Hạo.
"Gì mà Luyện Thế giả chứ, tới đây đi!" Người này quát lớn.
"Hừ, chỉ là nửa bước Luyện Thể giả?" Có người giật mình, trên con đường Luyện Thể thì kẻ này có chút thiên phú, tuy rằng là theo con đường tu pháp môn thế nhưng thể phách cũng kinh người vô cùng.
Ầm!
Thạch Hạo đứng yên rồi vung lên nắm đấm đỡ lấy đòn đánh này.
Rầm!
Nơi đây sôi trào, thần lực lan toả, tựa như là tiếng sấm nổ và cũng như là trống trận vang dội, lúc này mặt đất nứt toác, hư không nổ tung.
Những cú va chạm mạnh không ngừng bùng nổ, chấn kinh lòng người.
Nắm đấm của đôi bên giao phong đã tạo nên lực phá hoại không cách nào tưởng tượng nổi.
"Đi thôi!" Nhân vật thủ lĩnh này quát lên rồi chợt thông báo mọi người rời đi.
Người của Thư viện Thiên Thần ngây ngốc, đã xảy ra chuyện gì? Sau khi đối quyền với Thạch Hạo thì chợt ra lệnh như thế.
"Còn đứng ngây ra làm gì, đuổi theo giết!" Thạch Hạo quát lên, khoé miệng tràn ra máu tươi rồi hét lớn: "Nhanh, một tay của hắn đã bị phế rồi, lại dám so đấu thân thể với Luyện Thể giả, muốn chết!"
Yên lặng trong giây lát thì nơi đây chợt bùng nổ.
"Giết!"
"Không thể để bọn họ chạy trốn được, giết!"
Trong chiến trường là tiếng kêu giết rung trời, tình hình của trận chiến nghịch chuyển, tu sĩ tới từ cửu Thiên thập Địa phản công đuổi giết những người tới từ dị vực.
Ầm!
Nhưng vào lúc này chợt thiên địa nứt toác và chia làm hai, khiến cho mọi người cảm thấy như thời không tách lìa, lịch sử nát bấy.
Ánh sáng của túi Càn không chiếu rọi bao phủ lấy những người tới từ dị vực.
Đồng thời, một quyển sách cổ mở rộng như là một mảnh sơn hà, đó chính là Thập Giới đồ, nó cũng bao phủ lấy học sinh của Thư viện Thiên Thần, bảo vệ an toàn cho bọn họ.
Hiển hiên, thế giới mà hai chí bảo này diễn biến thành đã bắt đầu giải thể, mọi người đã trở lại với hiện thực.
"Kết quả như thế nào?" Bên trên ngọn núi màu đen ở dưới túi Càn khôn, một bộ xương trắng như tuyết xuất hiện từ trong một con đường, lúc này hắn hỏi những đệ tử của phe mình.
"Tam Đầu vương đã bị người giết!" Có người bẩm báo.
"Cái gì, là ai làm, ai có thể giết nó chứ?" Bên trong xương sọ của bộ xương trắng hếu ấy toả ra ánh sáng linh hồn hùng hậu, nó rất giật mình nên lớn tiếng tra hỏi.
Đồng thời, nó cũng ra sức tìm kiếm và cảm ứng thật kỹ lưỡng nhưng cũng không hề thấy Hư Không thú đâu cả, lúc này sắc mặt của nó đều thay đổi.
"Hư Không thú đâu?!" Hắn quát hỏi.
"Hả, Hư Không thú còn chưa trở ra?!" Đám người chợt kinh ngạc, Hư Không thú đã bị giết ư, không phải là niết bàn sao?!