Hai vị trưởng lão tự mình động thủ, dùng đại pháp lực trấn áp sinh linh này lại, sử dụng một sợi xích thần cực kỳ quý giá quấn lên người và trói chặt nó lại.
Không ai dám bất cẩn, đây là sinh linh tới từ dị vực, tuy rằng Tam Đầu vương nói nó chỉ là đời sau của Thủ hộ giả, là một người trẻ tuổi, nhưng trời mới biết đến tột cùng là chuyện gì xảy ra.
"Áp giải vào thư viện!" Nhị trưởng lão vung tay, đoàn người thối lui về phía sau.
Mây gió nổi lên khắp nơi!
Rất nhiều người đều thấy cảnh ấy, tin tức lan truyền, Thư viện Thiên Thần chấn động dữ dội và gợi ra sóng lớn mênh mông!
Lúc Tam Đầu vương xuất hiện thì đã kinh động tất cả mọi người, mà hiện tại ngay cả một vài người đang bế quan cũng đã đi ra, kế đó biết được việc giam một sinh linh thần bí thì không ai không sững sờ.
Năm tháng dài đằng đẵng tới nay, có thể quan sát được bao nhiêu sinh linh dị vực chứ?
Thư viện Thiên Thần huyên náo ầm ĩ, tất cả mọi người đều hướng về một ngọn núi lớn khí thế bàng bạc, trên đó có một kiến trúc bằng đồng đầy hùng vĩ và bao la.
Rất nhiều người đều muốn lên xem các trưởng lão thẩm vấn sinh linh kia.
Thế nhưng lại không có nhiều cơ hội như vậy, toàn bộ học sinh không cách nào cùng nhau lên nghe ngóng được, cho nên bọn họ chỉ biết đi tới đi lui, đứng ngồi không yên ở bên dưới chân núi mà thôi.
Tin tức thực sự quá kinh người, con cháu của Thủ Hộ giả ở kỷ nguyên Tiên cổ, dòng máu màu vàng óng lại có thể chuyển hóa thành màu đen, vẻ thần thánh và khủng khiếp cùng nhau tồn tại, tất cả những thứ này đều rất bí ẩn.
Rõ ràng, lời nói của Tam Đầu vương đã để lại ấn tượng sâu sắc trong lòng mọi người, cho nên bọn họ đều muốn biết chuyện gì đã xảy ra.
Thạch Hạo may mắn tiến lên ngọn thần sơn nguy nga này, trên đó khí tím lượn lờ, dược thảo khắp nơi, còn có từng linh huyệt được xây dựng thành động phủ.
Ở trên đỉnh núi, kiến trúc bằng đồng mang theo gỉ sét, thể hiện hết những sắc thái của năm tháng, nó tựa như là bức ảnh lưu niệm của thời gian, ghi lại những tang thương đã trải qua trong lịch sử, hồi tưởng lại những chuyện xa xưa năm đó.
Ngoại trừ Thạch Hạo, còn có người hầu của hắn - Mạc Đạo!
Trên thực tế, Thạch Hạo có thể tới nơi này cũng là nhờ chút ánh sáng từ Mạc Đạo, bởi vì hắn đến từ dị vực, các trưởng lão hi vọng hắn tới đây nhận xét tù binh.
Bên trong cung điện rộng rãi tràn ngập tiên khí, tuy rằng rất mỏng manh thế nhưng cũng đã toát lên hết vẻ thần thánh và siêu phàm của nơi này, không phải cao thủ tuyệt thế thì không thể ngồi ở chỗ này.
Bên trong cung điện có mười mấy cái bồ đoàn, bên trên có từng bóng người đang ngồi xếp bằng, bọn họ đều rất mơ hồ, tựa như là thần linh cổ xưa được thờ phụng trong những ngôi miếu thờ.
Bọn họ là trưởng lão của Thư viện Thiên Thần, ngày thường cũng không hề xuất hiện toàn bộ như thế này!
Ngay cả lần Mạc Đạo được mang về cũng chưa từng hưng sư động chúng như thế này.
Chủ yếu do lần này có can hệ trọng đại, đời sau của Thủ Hộ giả xuất hiện nên đã tác động đến thần kinh của những người này, bọn họ đều muốn làm rõ toàn bộ sự việc.
"Mạc Đạo, ngươi gặp người này chưa?" Một vị trưởng lão mở miệng, sương mù tràn ngập bên ngoài cơ thể, dáng vẻ trang nghiêm, mặc dù nhìn không rõ hình thể vì rất mơ hồ nhưng cũng có thể nhận thấy được sự nghiêm túc của hán tới cỡ nào.
"Mặc chiến y tiên kim trên người thì ngay cả Hoàng tộc vô thượng chân chính cũng chỉ đến tới mức này mà thôi, thậm chí chưa chắc đã xa xỉ như vậy. Ta chưa từng thấy." Mạc Đạo rất phối hợp, trả lời như vậy.
Trong cung điện, sinh linh ấy đứng nơi đó và bị một sợi xích thần trói chặt. Tuy nhiên, nó cũng không chịu phải hình phạt gì cả, chưa từng bị đối xử hà khắc.
Trên thực tế, nếu không phải bị nghi ngờ thì nhất định nó sẽ được tiếp đãi long trọng bằng cách thức rất cao, trong cửu Thiên thập Địa này, nhất mạch Thủ hộ giả đáng giá được tất cả mọi người tôn kính.
"Cởi chiến y tiên kim của nó ra!" Nhị trưởng lão mở miệng, uy quyền của hắn rất lớn nên có quyền lên tiếng.
Xích thần được cởi ra, chiến y bằng tiên kim màu đen phát ra ánh sáng đen kịt và vô cùng thần bí, nó có thể thành binh khí Tiên đạo thì chính là thiên tài địa bảo quý báu nhất trên đời.
"Cạch!"
Từng mảnh giáp trụ được gỡ xuống, sinh linh kia cũng không hề chống cự, rất ung dung và cũng rất yên tĩnh, từ tốn đứng yên trong cung điện.
"Đúng là bảo cụ hiếm thấy!" Thạch Hạo âm thầm than thở, những mảnh ghép của bộ chiến y tiên kim màu đen này rất tinh xảo, tuy rằng màu sắc đen ngòm nhưng lại được hoa văn thần bí phân bố dày đặc, theo thần lực tiến vào thì sẽ trở nên óng ánh long lanh, xán lạn như ngọc.
"Hả?" Thạch Hạo kinh hãi, đây là một người con gái ư? Vô cùng xinh đẹp, vóc người thon gọn, gương mặt tinh xảo, mái tóc dài màu vàng óng.
Theo từng miếng chiến y tiên kim Hắc ám rời khỏi thân thể thì hình dáng người này từ từ xuất hiện.
"Không đúng, có yết hầu!" Thạch Hạo ngạc nhiên, một người đàn ông mà lại xinh đẹp như vậy cũng rất hiếm thấy, đến nỗi ngay cả rất nhiều cô gái cũng tự ti mặc cảm theo.
Trong ấn tượng của hắn, cũng chỉ có Ninh Xuyên áo trắng mới có thể sánh cùng, đều đẹp trai đến quá đáng, vượt xa rất nhiều cái gọi là thiếu nữ xinh đẹp.
Thân thể sinh linh này bập bềnh thần diễm tựa như đang tức giận vậy, hắn chẳng hề có chút thiện cảm nào với cường giả ở trong cửu Thiên thập Địa này.
Tuy nhiên, hắn khôi phục lại vẻ yên tĩnh rất nhanh, mà trong quá lúc này, thần diễm đã biến mất và mái tóc dài của cũng chuyển từ vàng óng ánh sang đen nhánh.
"Giống những gì nghe được, lúc dòng máu màu vàng óng sôi trào thì sẽ có thần quang hộ thể, cả cơ thể cùng với mái tóc đều lấp lánh tựa như được đúc bằng vàng, hoàn toàn phù hợp với những ghi chép liên quan tới Thủ Hộ giả." Một vị trưởng lão nói.
"Ngươi biết hắn không?" Vào lúc này, người trong cung điện lần nữa hỏi dò Mạc Đạo, bởi vì hắn cũng đến từ dị vực.
"Không quen biết, chưa từng gặp!" Mạc Đạo đáp lại như vậy.
Mọi người lặng lẽ, kỳ thực bọn họ cũng đã nghĩ tới kết quả này. Dù sao thì Mạc Đạo cũng đến từ thế giới bên ngoài Biên hoang, cũng không phải là từ thế giới bất hủ thật sự kia.
"Ngươi tên là gì?" Tam trưởng lão lên tiếng hỏi.
Sinh linh đứng trong điện có thân hình cao ráo, mái tóc đen nhánh, hai mắt tựa như hai viên bảo thạch mang theo hào quang thần thánh, diện mạo siêu phàm, vừa nhìn liền biết không phải vật trong ao.
"Độc Cô Vân!" Một cách không ngờ, hắn lại trả lời.
"Ngươi là đời sau của Thủ Hộ giả à?" Một vị trưởng lão tiếp tục hỏi.
Sau khi nghe tới vấn đề này, ánh mắt của Độc Cô Vân dường như bốc cháy mang theo sự thù hận, toàn bộ mái tóc đều hóa thành màu vàng óng, lộ ra sát ý lẫm liệt.
"Ta chỉ biết, ba vị tổ tiên của ta đã bị người của thế giới này làm hại, bị những người mà họ đã từng bảo vệ ra tay hại chết!"
Vẻ mặt mọi người trở nên cứng đờ và sững sờ, không biết nói cái gì cho phải.
Dựa theo hắn từng nói, nhất mạch Thủ Hộ giả năm đó chết đi cũng là vì bị sinh linh thế giới này phản bội, chuyện này đúng là sỉ nhục, và cũng là sự xấu hổ và căm phẫn khôn cùng.
Trên thực tế, bên trong những cuốn cốt thư được khai quật và một số cuốn sách bằng ngọc thạch của Trường Sinh gia tộc thì cũng có ghi lại đôi chút, năm đó nhất mạch Thủ hộ giả rất là không may, họ đã chết trận vô cùng bi tráng, chỉ vì bị vài người bán đứng.
"Dù là ở thời đạo nào đi nữa cũng không thể phòng tránh được chuyện này, rồi cũng sẽ có một vài người chẳng chút khí phách, thiếu đi vẻ can đảm, từ đó sẽ làm nên những chuyện không thể tha thứ được." Một vị trưởng lão nói.
"Mặt khác, cũng không thể tin tưởng hoàn toàn những lời của sinh linh dị vực!" Một vị trưởng lão khác bổ sung.
"Liên quan đến cái chết của tổ tiên, loại thù hận lớn lao này... đều được truyền thừa bên trong xương cốt!" Độc Cô Vân nói, ánh mắt sâu thẳm tựa như có thể nhìn thấy chuyện xưa Tiên cổ.
"Bên trong dòng máu màu vàng óng này có mảnh vỡ thần thức, có vết tích của tổ tiên, ta có thể nhìn thấy chuyện xảy ra ngày xưa!" Hắn nói bổ sung.
Mọi người nghe vậy thì đều thất kinh và biến sắc, nhất mạch Thủ Hộ giả quả nhiên kinh người, quá mức siêu phàm, ngay cả truyền thừa mà cũng có thể giấu vào trong máu huyết, thực sự là biến thái.
Cuối cùng bọn họ cũng đã rõ ràng, vì sao dòng máu màu vàng óng ấy lại mạnh mẽ như thế, quả nhiên đều có đạo lý riêng của nó, nắm giữ chỗ hơn người.
"Tổ tiên của ngươi đáng được tôn kính, dù chết cũng là anh hùng cái thế, những người làm hại tổ tiên của ngươi hẳn cũng đã trở về với cát bụi rồi, nếu cứ truy cứu những chuyện này thì cũng vô dụng mà thôi." Một vị trưởng lão khuyên nhủ.
"Có vài người chưa chắc đã chết, hơn nữa bọn họ còn có đời sau, ta còn sống và xuất hiện cũng là vì báo thù!" Độc Cô Vân rất thẳng thắn, không hề che giấu chút nào.
Tất cả mọi người đều đau cả đầu, về phía người trẻ tuổi này thì dù như thế nào cũng không thể để hắn xảy ra vấn đề gì được, bởi vì khả năng hắn có huyết thống mà chỉ riêng mạch Thủ Hộ giả này mới có.
Nhưng, nếu như người trẻ tuổi này khăng khăng trả thù thì có thể sẽ liên luỵ tới Trường Sinh gia tộc, đến lúc đó vấn đề sẽ càng lớn hơn!
Có một số việc tuy rằng không vẻ vang, rất xấu xí, thế nhưng dù sao cũng đã chôn vào dĩ vãng từ rất lâu rồi, giờ vạch trần thì sẽ có rất nhiều người không cách nào chấp nhận được, ít nhất thì những gia tộc kia không muốn.
Nghe nói, những người năm đó đều đã chết cả, cường giả Tiên cổ cũng đều héo tàn, giờ mà thanh toán lại thì cũng không còn ý nghĩa gì nữa.
Vào lúc này, một vị trưởng lão tiến lên, nói với Độc Cô Vân một tiếng đắc tội rồi lấy ra một cái thần châm đâm thủng da thịt của hắn, lấy đi vài giọt máu vàng.
Người ở nơi đây rất cẩn thận, dù đã cho rằng hắn là con cháu của Thủ Hộ giả, nhưng vẫn muốn thật sự xác nhận và cần những chứng cứ trực tiếp nhất.
Bên trong cốt thư có rất nhiều ghi chép về phương pháp kiểm nghiệm xem thử có phải là loại huyết thống độc nhất vô nhị kia hay không.
Vị trưởng lão kia lùi vào phía sau cung điện, cùng rời đi với hắn còn có mấy người nữa, bọn họ phải đồng thời dùng pháp môn cổ xưa tra xét, chứng thực thân phận của hắn là thật hay là giả.
Rất nhanh đã có kết quả, mấy vị trưởng lão kia mang theo vẻ kích động quay trở lại.
"Là thật sự, sau khi dùng vài loại cổ pháp để kiểm nghiệm thì chẳng hề có sai lầm gì!"
"Mời ngồi!" Giờ phút này, những trưởng lão kia đều đứng lên, ánh mắt nóng rực nhìn đời sau Thủ Hộ giả, thái độ đã hoàn toàn khác hẳn.
Bọn họ đều rất tôn kính những Thủ Hộ giả trên một kỷ nguyên trước, yêu ai yêu cả đường đi, dù cho Độc Cô Vân có trở về từ dị vực đi nữa thì cũng sẽ quý mến cả.
Ngoài ra, tất cả mọi người đều biết, người nắm giữ dòng máu màu vàng thì đều được mệnh danh là vô địch, một khi trưởng thành thì thành tựu không thể đoán trước!
Ngay cả ở thời đại Tiên cổ, cao thủ xuất hiện lớp lớp thế nhưng dòng máu vàng của Thủ Hộ giả cũng là một trong bốn huyết thống lớn mạnh nhất!
Các trưởng lão tin tưởng, bọn họ có biện pháp "cảm hóa" người này, để hắn thành tâm thành ý trở về cửu Thiên thập Địa, trở thành một thành viên quan trọng trên chiến trường trong tương lai.
Nếu có xảy ra chuyện gì tồi tệ nhất thì bọn họ cũng chắc chắn rằng, có thể đồng thời ngâm tụng một loại cổ kinh để "độ hóa" hắn, giúp hắn thật tâm hướng thiện, rửa sạch những vết tích của dị vực.
"Các ngươi muốn ta đứng về phe các ngươi, cùng tác chiến với các ngươi?" Độc Cô Vân hỏi lại với vẻ lạnh nhạt, không đợi mọi người trả lời thì hắn nói thẳng: "Các ngươi không có cơ hội này, các ngươi kém xa so với thế giới kia, không đủ sức chống lại."
"Chưa đánh thì làm sao biết được, ngươi có muốn nói chút tình huống cho chúng ta biết hay không" Tứ trưởng lão nói.
"Sinh linh thế giới này quá yếu, không nói tới việc không một ai có thể sánh ngang Bất hủ giả, chỉ ngay đám trẻ tuổi đồng lứa thì đã kém thế giới kia rất xa rồi." Độc Cô Vân lời lẽ vô tình.
"Tại sao lại nói như vậy, kiếp này có một vài kỳ tài rất đáng gờm đó, sẽ không yếu hơn người thế giới kia đâu!" Một vị trưởng lão lớn tiếng nói với ý định khích tường Độc Cô Vân, để hắn nói càng nhiều vấn đề hơn.
"Kỳ tài đáng gờm? Có thể đánh với ta được mấy chiêu, có thể chống lại dòng máu vàng của ta không? Ta nghĩ tìm không được mấy người đâu! Kỳ tài như vậy thì có ích lợi gì, có thể làm được nhưng gì, căn bản sẽ không phải là đối thủ của những người trẻ tuổi thuộc một số Hoàng tộc cổ xưa của thế giới kia!"