Phượng hót ngân cao, thủng sắt nát đá, Thiên phượng xinh đẹp lao vút trên trời cao, bên người là ngọn lửa hừng hực vồ giết tới Thạch Hạo.
Mỗi một tấc trên cơ thể Thạch Hạo đều xèn xẹt tia điện, cuối cùng hình thành nên một hải dương sấm sét xung kích với ánh lửa đầy trời kia, tựa như sóng lớn vỗ bờ.
Hai người quyết chiến từ trên trời cao lao xuống mặt đất, rồi lại từ mặt đất chém tới mây xanh, dây dưa quấn chặt lấy nhau, thi thoảng sẽ có đôi chút máu tươi rơi vãi.
Bảo thuật Lôi đế quyết đấu bí thuật Thiên phượng cổ, cuộc đối kháng giữa Lôi cùng Hỏa, đại quyết đấu của thần thông đỉnh cao, hai bên chinh chiến tới mức khó phân thắng bại, máu me khắp nơi, vô cùng gian nan.
Đây quả là một địch thủ đáng sợ tới dị thường mà Thạch Hạo từng gặp phải, bị ép phải sử dụng toàn lực để ứng phó thế nhưng vẫn dính phải thương thế, trên cơ thể từ từ xuất hiện một vệt nhỏ lan rộng, đó là biểu hiện của sự rạn nứt của thân thể.
Nên biết, thân thể của hắn cứng chắc như thần kim, pháp khí bình thường đánh lên trên người hắn cũng sẽ bị chấn cho nát tan, nhưng nay thể phách lại bị tổn thương tới mức như vầy.
Hiện giờ Thạch Hạo cũng chẳng hề khác gì so với những Luyện Thể sĩ có cấp bậc cao nhất, bảo tàng huyết nhục mở rộng, thể xác mạnh tới cực điểm, thế nhưng dưới lợi trảo của đối phương vẫn bị chảy máu như thường.
Không thể không nói, móng vuốt của thiên phượng quá đáng sợ, không gì là không xuyên thủng, ngay cả trời cao cũng không ngừng rách nứt, ở dưới lợi trảo của Thiên phượng thì thứ này tựa như một miếng đậu hủ mềm chẳng thể chịu nổi một đòn.
Mỗi lần lợi trảo của Thiên phượng hạ xuống thì bầu trời sẽ nổ tung, thảo phạt tuyệt thế như vầy có mấy ai có thể ngăn được?
Nếu là người bình thường thì sẽ bị một vuốt này chụp thành thịt nát, xương cốt đều thành những mảnh vỡ, bất luận phòng ngự như thế nào cũng không thể ngăn nổi loại thảo phạt này.
Mọi người trợn tròn mắt nhìn cảnh tượng, Hoang - được mệnh danh là thân thể mạnh tới cực cảnh mà lại bị thương, quá chấn động. Vẻ mặt của người Thư viện Thiên Thần trở nên nghiêm túc, cảm thấy Tiên viện vô cùng khó lường, như hang Long ổ Hoàng, có anh tài vô thượng sinh hoạt, đệ tử được phái ra tham chiến đáng sợ tới quá mức.
Đương nhiên, mọi người cũng có thể thấy được thương thế của Vũ Vô Địch, vẻ mặt của hắn trắng bệch, môi mím tái nét, từng vết máu rỉ ra nơi khóe miệng.
Hắn đang cố nén lại không cho máu tươi trào ra ngoài, trên thật tế cũng đã bị tổn hại.
Ầm!
Thạch Hạo hóa thành một người thống trị trong biển chớp, quyền sau mãnh liệt bá đạo hơn quyền trước, không ngừng chống đỡ lấy lợi trảo của Thiên phượng, mặc cho vết rách nhỏ trên người không ngừng lan tràn và ứa ra máu tươi nhưng thế công kích vẫn cứng rắn mạnh mẽ như trước.
Từng luồng lôi điện to lớn tựa như ngọn núi không ngừng oanh kích về đối thủ đang đứng đối diện.
Phụt!
Rốt cuộc, Vũ Vô Địch không cách nào chịu được nữa, đã bị sự xung kích của ánh quyền khiến miệng phun ra ngụm máu lớn, thân thể lắc lư một hồi.
"Giết!"
Thạch Hạo gầm khẽ tựa như sấm sét, khiến hư không nổ vang ầm ầm, nắm đấm càng thêm rạng ngời, tựa như hai chiếc búa thần muốn đập sập cả cửu Thiên thập Địa!
"Phụt!"
Vũ Vô Địch tiếp tục không kím nén được mà ho ra năm ngụm máu lớn nhuộm đỏ trời cao, thân thể rung lắc không thôi.
Cùng lúc đó, trên người Thạch Hạo cũng xuất hiện năm vết vào xước, trong đó có một vết sâu tới mức thấy cả xương trắng hếu, mơ hồ có thể thấy được trong vết máu đỏ đang ứa ra còn có một chút màu trắng, đó là xương vụn.
Cả hai đều bị thương không hề nhẹ, có thể xem như là lưỡng bại câu thương.
Trong chớp mắt, không ngờ hai người đã đấu tới ba trăm chiêu mà vẫn bất thân thắng bại, bên ngoài thân thể của ai cũng đều có vết thương cả.
Xoẹt!
Sát khí thu lại, trên người của Vũ Vô Địch hiện ra ánh lửa hừng hực, sức mạnh niết bàn hiện lên, các vết thương đang nhanh chóng khép lại, tinh huyết trong những ngụm máu vừa ho ra đều đang trôi ngược trở lại và thẩm thấu tiến vào trong da thịt.
Tình cảnh này khiến người xem như hóa đá, chỉ trong một hơi thở mà tinh lực của hắn lại trở nên cuồn cuộn như cũ, đã khôi phục lại hoàn toàn.
Như vầy thì làm sao chém giết được nữa chứ, làm sao có thể cùng hắn quyết đấu sinh tử đây?
Sở hữu bí thuật Thiên phượng cổ nên Vũ Vô Địch đã ở thế bất bại trời sinh rồi, dù cho có bị thương thì cũng có thể chữa trị ngay tức khắc, có thể nhanh chóng phục hồi lại như cũ, có thể duy trì trạng thái tốt nhất từ đầu trận cho tới cuối trận.
Bất kể ai là đối thủ của hắn thì đều rất đau đầu, khó có thể nhìn thấy được hi vọng chiến thắng.
Ào ào ào!
Gợn sóng màu vàng lan tràn, trong sự kinh ngạc của mọi người thì Thạch Hạo cũng đang phát sinh biến hóa, trên đỉnh đầu của hắn xuất hiện một cây liễu cao khoảng một tấc, toàn thân như được đúc từ vàng ròng, mỗi một cành đều có màu vàng, mỗi một chồi non mơn mỡn cũng là màu vàng, lúc này nó không ngừng rút lấy tinh khí của cửu Thiên và bổ sung cho bản thân.
"Hả?" Không ít người kinh ngạc tới trợn tròn mắt.
Cây liễu cao chừng một tấc kia không ngừng nuốt lấy linh hoa của đất trờ, còn bộ rễ thì lại xuyên thẳng vào trong cơ thể của Thạch Hạo, giúp cho hắn nhanh chóng phục hồi lại như cũ.
Đây là bảo thuật của Liễu Thần, là bản năng thiên phú của nó, không chỉ có thể hóa thành những sợi xích thần trật tự màu vàng mà nó còn có thể chữa thương nữa.
Trên thực tế, năm xưa khi Thạch Hạo học môn bảo thuật này, nội dung quan trọng nhất mà hắn muốn năm giữ, chính là sinh mệnh, dựa vào thứ này để cảm ngộ thừa số trường sinh trong thiên địa, và rồi siêu thoát lên bên trên.
Chỉ là, khi hắn chiến đấu thì hầu như chỉ vận dụng tới phương diện thảo phạt mà thôi.
Mọi người hóa đá, hai người liều mạng tới mức tinh lực gần như hao sạch, thế nhưng trạng thái hiện giờ lại trở lại mạnh mẽ như ban đầu.
"Cửu Chuyển thiên công!"
Đang lúc này thì Vũ Vô Địch gần nhẹ, hắn sử dụng tới một môn thiên công từng danh chấn kỷ nguyên Tiên cổ, được mệnh danh là một trong số ít thiên công mạnh nhất.
Hành động gầm nhẹ như vầy cũng là một loại thần chú, tác dụng gia trì thêm cho bí lực của thiên công, giúp cho sự mạnh mẽ của nó càng được tăng cao hơn.
Chỉ trong nháy mắt, thiên địa xoay chuyển chín lần, toàn bộ càn khôn lộn nhào như muốn nghiền nát Thạch Hạo.
Không ít người kinh ngạc bật thốt lên, không phải có lời đồn nói rằng, môn thiên công này đã bị thất truyền rồi hay sao? Bị thất lạc ở dị vực, bị địch thủ đã giành chiến thắng trong trận chiến trước kia mang đi, không ngờ hôm nay lại xuất hiện ở đây!
Mọi người thở dài, quả nhiên Tiên viện rất là mạnh mẽ, rất là kinh người, ngay cả thiên công vô thượng đã thất truyền từ lâu mà cũng có thể tìm trở lại, giúp cho nó hiện lại dưới ánh mặt trời.
Lúc này, rất nhiều người đều dâng trào cảm xúc, kiên định niềm tin tiến vào Tiên viện, tới nơi này để học pháp môn, để được đào tạo sâu hơn một bước nữa!
Cái gọi là Cửu Chuyển, là muốn thiên địa này lật nhào xoay chuyển tới chín lần, nghiền ép tất cả sinh linh ở bên trong, diệt sạch sinh cơ, quả là một pháp môn không cách nào sánh được.
Thạch Hạo tựa như bèo trôi trên sông lớn, lúc nào cũng có thể sẽ bị đánh thành từng mảnh vỡ, cả người bị giam giữ ở bên trong và như muốn bị xóa bỏ.
Rất nhiều người lớn tiếng tỏ vẻ kinh ngạc, đám người Thanh Y, Cô Kiếm Vân, Thỏ nhỏ, Tào Vũ Sinh, Phượng Vũ đều biến đổi sắc mặt, biến hóa này quá nhanh, Cửu Chuyển thiên công vô song!
"Lục Đạo Luân Hồi!"
Khi thiên địa bị đảo lộn, càn khôn bị lật nhào thì Thạch Hạo đang đứng trong không gian khép kín ấy khẽ quát nhẹ, hắn sử dụng tới thiên công của chính mình, cánh cửa thần bí của Lục đạo đang được mở ra trong hư không.
Ầm ầm ầm!
Càn khôn như bị xé rách thành mấy khe hở và những bí lực nghiền ép sinh linh kia đều bị dẫn dắt tiến vào trong, không ngừng trút vào trong cánh cửa Lục đạo thần bí kia.
Tiếp đó, hai tay của Thạch Hạo vung múa thi triển ra sáu chiêu thuộc thức mở đầu, chúng không ngừng biến hóa và rồi chấn động thật mạnh, pháp ấn ấy chỉ thẳng về phía Vũ Vô Địch.
Giây lát sau, toàn bộ bí lực bị cánh cửa Lục đạo đầy thần bí kia nuốt lấy chợt đảo ngược đánh về phía Vũ Vô Địch đã triển khai Cửu Chuyển thiên công này, chúng sôi trào tựa như sông lớn cuộn trào, như núi biển gầm thét, toàn bộ bao phủ trời cao, nhấn chìm bầu trời.
Tâm thần của mọi người đều run rẩy, rất nhiều người trở nên biến sắc, không ngờ lại có thể hóa giải Cửu Chuyển thiên công một cách đơn giản như vậy.
"Đó là Lục Đạo Luân Hồi!"
Có người thở dài, ngay cả đám lão quái vật đang âm thầm quan sát cũng thay đổi sắc mặt, bởi vì môn thiên công cổ này quá nổi danh, lịch sử vô cùng xa xưa, là một trong những thần thông cái thể.
Trong thời kỷ nguyên Tiên cổ tràn ngập máu và loạn, người nắm giữ thiên công này đã giết tới mức cửu Thiên nhuộm đỏ máu, thiên địa thay đổi sắc màu, cường giả dị vực bị cắt gọt tựa như rau cỏ.
Tục truyền, Cổ giới trước kia bị đánh phá thành cửu Thiên thập Địa, là có quan hệ với Lục Đạo Luân Hồi này!
Có thể nói, thời kỳ cuối của kỷ nguyên trước, đại thần thông Lục Đạo Luân Hồi đã thiết lập nên vô số chiến công huy hoàng vô thượng, sát phạt vô tận, chém giết vô số cường địch, lập nên vô biên đại công.
Quả nhiên, cánh cửa Lục đạo thần bí kia đã ngăn cản lại sức mạnh đầy mãnh liệt này lại, tiếp đó đầy chuẩn xác đánh ngược trở lại ngay phía đối thủ.
Vũ Vô Địch lần nữa triển khai thiên công tiến hành ngăn cản, thân thể của hắn hơi lảo đảo một cái rồi hét lớn: "Đoạn!"
Thiên địa đang đảo ngược kia chợt phân tách, những bí lực đang không ngừng trút xuống chợt nhằm ngược lại lên trên trời cao vô tận.
"Đây cũng cũng chỉ là xoay chuyển lần thứ nhất mà thôi, còn tám lần xoay chuyển nữa, mỗi lần thiên địa xoay chuyển thì sức mạnh sẽ tăng thêm một phần, để ta xem thử ngươi chống đỡ như thế nào?" Vũ Vô Địch lạnh lùng nói.
Một thân chiến y phấp phới, mặc dù vóc người trung bình, tướng mạo phổ thông thế nhưng lại tựa như một vị Chiến thần toát lên khí phách vô địch.
Cửu Chuyển thiên công danh chấn cả cổ kim, hiện tại lại được hắn triển khai toàn lực nên đáng sợ vô cùng, nếu như đổi lại là người khác thì sớm đã bị nghiền thành những mảnh vỡ rồi.
"Xoay chuyển thứ hai à?" Thạch Hạo lẩm bẩm, ánh mắt trong veo, nói: "Lục Đạo Luân Hồi cũng có nhiều loại thể hiện lắm."
Hai tay hắn kết ấn không ngừng biến hóa thức mở đầu, nhất thời Sinh Lão Bệnh Tử, sáu loại luân hồi sinh mệnh được triển khai, tựa như muốn đẩy một người vào trong luân hồi.
Sáu cánh cửa to lớn hợp nhất hình thành nên một vòng xoáy, gần như nuốt chửng Vũ Vô Địch vào trong, đẩy hắn luân hồi sinh tử, vãng sinh sáu lần.
Hiển nhiên, đó là một cổ giới đầy mơ hồ, ngay cả người khai sáng ra môn thiên công này cũng không biết luân hồi có tồn tại hay không, thế nhưng dùng để giết chết thì quá đủ rồi!
"Truyền thừa của Cung điện Chí Tôn đã được hắn tìm thấy, lẽ nào sớm đã được định trước trong cõi U minh ?" Tu sĩ của Ba ngàn châu thì thầm, tràn ngập vẻ khiếp sợ.
Hai bên va chạm thật mạnh, đại quyết đấu đỉnh cao lại bắt đầu!
Ở giữa hai người là vô tận thần lực, vô số quy tắc, xích thần trật tự chồng chéo hình thành nên một tấm lưới, chúng hóa thành nhật nguyệt tinh thần do các quy tắc của trời đất tạo nên.
Nơi này trở thành thiên địa của đạo tắc, những loại trật tự hóa thành tinh hà vũ trụ, sau đó không ngừng va chạm khiến hành tinh đổ sập, sao chổi vút ngang, là đại đối quyết sinh tử giữa hai người.
Hai người không ngừng chinh phạt, không ngừng vận chuyển thiên công cổ, tới cuối cùng bọn họ hóa thành những chiếc lá, trở thành chim bay cá lội, tiếp đó là tan nát rồi lại diễn biến, huyết nhục tiêu tán rồi lại tái sinh.
Là một cuộc đại quyết chiến đỉnh cao!
Chiến tới mức này, ngay cả bản thân Thạch Hạo cũng rơi vào trong quy tắc của Lục Đạo Luân Hồi, mà Vũ Vô Địch thì cũng đẩy bản thân vào trong thiên địa Cửu Chuyển, cho nên cả hai không ngừng luân hồi thành lá cây, thành chim cá, và không ngừng bị nghiền nát.
Thân thể bị xuyên thủng, dựa vào sức mạnh niết bàn, bí pháp Liễu Thần để khôi phục lại, nếu không hai người chắc chắn sẽ ôm hận và chôn xương ở nơi này.
"Thật không vậy, đang ở luân hồi, đang ở vãng sinh?" Có người run run nói.
"Chỉ là những dị tượng mà thôi, cũng không phải sinh mệnh thật sự, thế nhưng thể xác của bọn họ không ngừng nhận lấy trọng thương, thậm chí còn vỡ nát!" Có người hiểu rõ tình hình.
Sau cùng, một tiếng vang thật lớn và hai bên tách nhau ra, máu tươi ước đẫm, lảo đảo thối lui, cả hai đều chịu lấy trọng thương.
Nhất thời, nơi đây trở nên yên tĩnh như tờ, tất cả mọi người không nói lời nào mà chỉ lẳng lặng đứng nhìn.
"Gào..."
Đột nhiên, Vũ Vô Địch ngửa mặt gào lớn, mái tóc đầy đầu dựng thẳng, thân thể căng phồng và hóa thành một con thú cổ.
Hình dáng của hắn hoàn toàn thay đổi và làm người khác hãi hùng khiếp vía, bởi vì khí tức khủng khiếp đang lan tỏa, tựa như muốn giết sạch chúng sinh.
Đây là một con hung thú, vẻ hung của nó khiến người ta sợ hãi run rẩy, vẻ hung của nó tới mức kiêu ngạo thấu trời cao.
Đầu của nó như đầu sói thế nhưng lại mọc ra một cặp sừng trâu màu xám to lớn và điển, nơi mi tâm lại có một con mắt mọc đầy vẻ tàn ác.
Bên người nó là lớp vảy đen tuyền đầy lạnh lẽ và cứng chắc, tựa như là than đá đang lấp lánh tỏa sáng, mà ở giữa những khe hở lại mọc ra lớp lông đỏ đậm như máu dài tới nửa thước.
Sau lưng mọc ra hcins cái đuôi, phía cuối mỗi cái đều mọc ra một đầu lâu của hung thú tựa như đầu rồng, chúng có kích cỡ vừa phải và đầy dữ tợn.
"Cửu U ngao!" Có người thất thánh nói ra.
"Một trong Thập Hung trong truyền thuyết!" Mọi người la toáng lên, chấn động vô cùng.