Báo lỗi, nhờ hỗ trợ, yêu cầu cập nhập.
Thế Giới Hoàn Mỹ

Chương 1287: Hết cơ duyên

Chương 1287: Hết cơ duyên





Tiếc nuối của Thiên Giác nghĩ chính là, hắn chưa thật sự tu thành thân thể bất diệt, nếu không, kết cục có thể sẽ không như vầy.



Nhưng, dù cho có tu luyện thành công Bất Diệt kinh, đạt tới đại viên mãn thì có loại công hiệu kia hay không vẫn còn chưa biết, như thế cũng khiến người người hoài nghi, bởi vì kết quả ấy rất khó mà tin tưởng nổi.



Thân thể dù bị chém như thế nào cũng sẽ bất hoại, bất diệt vĩnh viễn, vượt qua phạm trù mà người bình thường có thể hiểu được, như vậy chẳng phải còn cứng rắn hơn cả tiên kim nữa ư?



Thể xác không bị phân hủy, muôn kiếp không thối rữa, có thể trường tồn cùng thế gian, thậm chí ngôi sao có tan nát đi nữa thì hắn cũng sẽ lưu lại vĩnh viễn!



Thân thể trở thành "nơi khởi nguồn", có thể lần nữa sản sinh ra linh thức từng có, đây hoàn toàn chính là biến đổi của thi thể, hay có thể nói là biến đổi của nguyên thần!



Một vài dấu vết in hằn rõ vào trong lòng Thạch Hạo, không cách nào có thể xóa nhòa được.



Thời khắc này, hắn đã biết vì sao Thiên Giác nghĩ lại không tiếp tục ngâm tụng Bất Diệt kinh nữa, bởi vì Thiên Giác nghĩ hoài nghi rằng mình có điều ngộ nhận nào đó, muốn để cho thế hệ sau tự mình đi lấy.



Nếu như có cơ duyên và có thể thu được bộ cổ kinh hoàn mỹ ấy, như vậy có thể tạo ra một truyền kỳ, thực hiện truyền thuyết thần thoại của sự bất diệt!



Thạch Hạo vô cùng chấn động, bộ cổ kinh này xa xưa tới mức ngay cả Thiên Giác nghĩ cũng không biết là người phương nào ghi lại, thậm chí không biết đó có phải là người của kỷ nguyên Tiên cổ lưu lại hay không.



Bởi vì, thứ văn tự ấy rất đặc biệt, chỉ cần lĩnh ngộ với Đạo đủ sâu thì có thể nhận thức được, với bất cứ kỷ nguyên nào cũng hiểu được ngôn ngữ này!



Vạn pháp quy nhất, bác xuyên hối hải*, có rất nhiều con đường để đi được tới phần cuối, đều tương thông và đều cùng tính chất cuối cùng!



(*): Vạn pháp quy về một pháp, trăm sông đổ vào biển.



Việc này rất khó để tin được thế nhưng lại là sự thật, dựa theo những tin tức mà Thiên Giác nghĩ truyền tới thì dù là người nào đi tới cuối cùng thì cũng sẽ tìm hiểu nghiên cứu các thay đổi.



"Tiền bối, có cần lay tỉnh nó lại và nói chuyện vài lời không?" Thạch Hạo bình tĩnh lại tâm tình rồi nói với Thiên Giác nghĩ, đồng thời nhìn về phía con trai của ông ta.



"Không cần, ta đã chết, giờ cũng chỉ là tàn niệm mà thôi, hà tất lại làm cho nó thêm đau lòng, con của ta không cần thiết phải mềm lòng, ta muốn nó phải đầu đội trời chân đạp đất, một thân một mình hiên ngang đứng ở nơi đó, tương lai có thể dựa vào bản thân để đẩy lên cả vùng trời!" Thiên Giác nghĩ từ chối, quyết đoán chẳng chút tình người.



Thạch Hạo chỉ biết yên lặng, đây chính là một vị bá chủ, tính cách của một nhân vật chí cao luôn rất nghiêm khắc, cay nghiệt tới mức làm người khác khó mà tiếp nhận được.



Bọn họ luôn coi trọng trái phải rõ ràng, về khía cạnh tình cảm cũng không phải rất sâu lắng, cũng chính vì vậy nên nhân cách mị lực rất là đặc biệt.



"Tạm biệt, sau lần này có thể sẽ vĩnh viễn không gặp lại nữa!" Thiên Giác nghĩ dứt lời thì hóa thành một chùm ánh vàng tiến vào trong đầu lâu lột xác kia.



Đầu lâu kiến màu vàng mờ ảo đồng thời xuất hiện rất nhiều vết rách bé nhỏ, không biết còn có thể tồn tại bao lâu nữa.



Tàn niệm của Thiên Giác nghĩ được lưu lại tới giờ cũng cần phải trả cái giá cực lớn, đòi hỏi phải luyện hóa tinh hoa trong cơ thể của chính mình.



Việc này làm cho Thạch Hạo chấn động trong lòng, vị tồn tại cực đạo này từng nhìn khắp toàn bộ vũ trụ, vậy sao lại lưu lại một tàn niệm như vầy chứ, chẳng lẽ còn có tâm nguyện nào đó và không muốn nó bị dập tắt ư?



Trong lòng hắn run lên bần bật, ánh mắt lấp lánh và yên lặng suy tư, tiếp đó chợt ngẩng đầu nhìn ên.



"Nên tỉnh lại rồi đó!" Hắn hét lớn một tiếng, muốn đánh thức Kiến nhỏ màu vàng.



Con kiến vàng kia tựa như núi lớn, cặp mắt là một màu đỏ tươi, thần trí mơ hồ lạc lối, nó không ngừng giãy giụa như muốn hủy diệt vạn vật, phá tan toàn bộ sinh cơ.



Thân thể của nó rất khổng lồ, lúc này chỉ cần hơi lay động một chút thì sẽ khiến hư không vỡ nát, các vết nứt màu đen lan tràn đâu đâu cũng có.



Đây chính là Thiên Giác nghĩ, một khi điên cuồng thì dù chưa có trưởng thành cũng sẽ có thần uy tuyệt thế như vậy!



Rất rõ ràng, nó cũng có tiềm năng vô hạn, đây mới thật sự là đời sau của Thập Hung, thiên phú ngạo thị cả cổ kim.



"Rít!"



Móng vuốt to lớn của Kiến vàng đánh mạnh xuống, nó không hề tỉnh táo mà trái lại còn điên cuồng hơn, công kích thẳng về phía Thạch Hạo.



"Ầm!"



Thạch Hạo không dám khinh thường nên vận chuyển Nguyên Thủy Chân Giải, quanh thân được ánh sáng trong suốt lượn lờ, thân thể óng ánh, hắn giơ tay vỗ mạnh lên trên cao tiếp lấy cẳng chân của Kiến vàng đang lao xuống.



Nơi đây tựa như là sấm nổ vậy, không chỉ có hư không nổ nát mà ngay cả thần hồn của người khác cũng rung động theo!



"Ồ, có chút phiền phức." Thạch Hạo nhíu mày, bởi vì đây không phải là chân thân của hắn mà chỉ là dấu vết nguyên thần mà thôi, rất khó có thể phát huy được uy thế sẵn có.



Xoẹt!



Hắn điều khiển Vạn Linh đồ lao ra khỏi nơi này và tiến trở lại trong cơ thể, hắn đứng bên ngoài chờ đợi Kiến nhỏ đuổi theo.



Quả nhiên, con quái vật khổng lồ màu vàng kia cũng lao theo ra ngoài, kinh thiên động địa, phóng thích ra khí tức độc nhất của Thiên Giác nghĩ, kinh khủng tới mức khiến cho vài lão binh ở bên ngoài động phủ phải giật nảy mình.



Răng rắc!



Cái sừng trên đầu của Kiến nhỏ phát sáng, muốn phá hủy toàn bộ, tiên vụ lao ra ngoài cùng tới từng mảng hoa văn chém tất cả những thứ ngăn cản, đó chính là tiên giác có thể xé rách vũ trụ bao la.



Bịch, chân thân của Thạch Hạo vọt tới, lần này hắn nắm chặt quyền ấn, triển khai pháp môn Côn Bằng trấn áp Kiến nhỏ, đều là sức mạnh của Thập hung.



Trong lúc giao thủ đầy kịch liệt này thì con quái vật khổng lồ đã bị Thạch Hạo áp chế và ghì chặt ở bên dưới, tiếp đó hắn toàn lực luyện hóa làm cho Kiến nhỏ gầm nhẹ và không ngừng thu nhỏ lại, khôi phục lại thân thể ban đầu.



"Ta bị sao thế, ngươi đang thi triển Bất Diệt kinh đó à?" Nó tỉnh táo lại.



"Có một chút thế nhưng không phải ở nơi này, cần phải ra ngoài tìm kiếm, mày có muốn theo tao không?" Thạch Hạo hỏi, không hề đề cập gì tới phụ thân của nó, không muốn nó càng thêm thương cảm hơn.



"Muốn lừa ta đi ra ngoài với ngươi chứ gì?" Cặp mắt của Kiến vàng nhỏ to lớn có thần, bộ mặt lấm la lấm lét.



"Đi hay không tùy mày thôi!" Thạch Hạo xoay người rời đi.



"Chờ chút, có phải ngươi đã biết được tung tích của Bất Diệt kinh không, ta có thể nói cho ngươi biết, đó là kinh thư gia truyền của ta, ngươi không thể độc chiếm được!" Kiến vàng nhỏ kêu lên.



"Vậy thì theo tao, lẽ nào sợ tao hại mày à?" Thạch Hạo cười nói.



"Để ta suy nghĩ chút đã!" Kiến nhỏ đắn đo có nên tiếp tục ở chỗ này nữa hay không, ở lại thì có cần thiết hay không, cường giả không thể lớn lên mãi ở trong nhà được, mấy vị lão binh luôn nói cho nó biết sự tàn khốc trong tương lai tới cỡ nào, đại chiến sẽ thảm thiết ra sao, nếu như giờ không ra ngoài một phen thì khi ngày đó tới, nó chắc chắn sẽ ăn lấy thiệt thòi.



"Được, ta đi ra ngoài với ngươi, đi tới nơi được gọi là phồn hoa kia, nhìn thử sự kì diệu của kỷ nguyên này, nếu không, khả năng sẽ bị hủy diệt mất." Kiến nhỏ nói.



Khi hai người đi ra thì rất nhiều người trông lại với ánh mắt nóng rực, rất muốn lao tới nuốt chủng bọn họ.



"Đạt được... Bất Diệt kinh kia rồi à?" Tào Vũ Sinh nuốt nước miếng, nhỏ giọng hỏi.



Rất nhanh hắn đổi giọng, nói: "Chắc chắn không có, mọi người cũng đừng quá quan tâm làm gì, nên rời đi thôi, đừng nên căm thù thèm khát như vậy."



Bởi vì, hắn sợ mọi người ở nơi này sẽ hợp lực tấn công, dù sao có tới mấy vị chí tôn trẻ tuổi, nếu như liên thủ thì ai có thể chống lại?



Không có ai lên tiếng, đám Lam Tiên, Lữ Hồng, Đại Tu Đà, Tử Nhật Thiên Quân đều nhìn về phía Thạch Hạo cùng với Kiến nhỏ, quan sát kỹ xem hai người có biểu hiện lạ gì không.



Bên ngoài núi đá, tiên khí lượn lờ, sương trắng bốc lên, thế nhưng cũng không hề an lành chút nào, nơi đây có sát khí nhàn nhạt lan tỏa.



"Không có gì có thể ẩn giấu được, trong động phủ ta cũng chẳng hề đạt được kinh văn kia." Thạch Hạo thản nhiên nói.



Phía trước, những người kia không nói gì cả, bọn họ chẳng hề có biểu hiện nào, vẫn chăm chú theo dõi Kiến nhỏ.



Phía sau, đám Tào Vũ Sinh, Ma nữ, Trường Cung Diễn cùng với mọi người của Thư viện Thiên Thần vây quanh hắn, muốn cùng tiến cùng lui với hắn.



"Không cần phải như vậy đâu." Thạch Hạo lắc đầu, tiếp đó một mình tiến lên nhìn khắp các chí tôn, cười lạnh nói: "Ta nói một là một, không hề che đậy gì cả, nếu như không tin, cho rằng ta đã chiếm được Bất Diệt kinh, vậy ta đứng ở ngay chỗ này, ai dám tới lấy không?"



Chỉ trong nháy mắt thì những người của Thư viện Thiên Thần phía sau đều trợn tròn mắt, nhiệt huyết dâng trào, cảm thấy mạch máu căng phồng, vô cùng kích động.



Hoang rất là ngông cuồng, bá đạo, cơ bản khinh thường việc tốn nước bọt để giải thích, nếu không phục thì cứ tới chiến một trận, uy thế vô cùng.



Gần đây, người của Thư viện Thiên Thần luôn phải nuốt hận vào bụng, bị người bắt nạt tới tận cửa nhà, thế nhưng vẫn phải nhịn nhục và chấp nhận nên trong lòng mọi người đầy sự ấm ức.



"Ngươi nói thế là có ý gì, muốn khiêu chiến uy nghiêm của mọi người à?" Có người lạnh lùng nói.



"Ngươi không phục? Lại đây!" Thạch Hạo chỉ thẳng mặt nói hắn tới ứng chiến, đồng thời hắn cũng chuyển động thân thể ép thẳng tới, muốn chủ động xuất kích.



"Quên đi, chúng ta tin." Đại Tu Đà lên tiếng hóa giải cuộc chiến đấu sắp sửa bạo phát.



"Thạch huynh cần gì phải làm thế chứ, sẽ có một ngày chúng ta cùng nhau hợp tác, không phải là cừu địch nên không cần phải chém giết lẫn nhau làm gì." Lam Tiên cười cười nói.



Thạch Hạo lạnh nhạt chẳng hề nói gì, trước đây không lâu những người này còn ra tay với hắn, trở mặt cũng nhanh đó chứ, thế nhưng hắn cũng không thể không nể mặt được.



"Đi!"



Thạch Hạo đi về trước và dẫn theo một đám người của Thư viện Thiên Thần lướt qua, mấy chí tôn trẻ tuổi không ai dám ngăn cản, mặc cho bọn họ rời đi.



"Tủm tủm!"



Không lâu sau đó thì một đám người nhảy vào trong một hồ nước, nơi đây ngập tràn hơi nước mờ ảo, trắng xóa không thôi.



"Đây là nơi tắm rửa của ta, bên trong có trống vài cây thần dược đó." Kiến nhỏ màu vàng nói, có tên "nội gian" này dẫn đường nên thu hoạch cực kỳ phong phú.



Đáng tiếc, cũng chỉ có thể mở ra hai ngọn núi mà thôi, một ngọn là nơi nghỉ chân của Thiên Giác nghĩ, cũng chính là địa phương vừa nãy mọi người vừa đi.



Trong tòa thành này có tới chín ngọn núi đá, ngọn thứ hai chính là khu vực này, gần đó có một cái ao thần.



Tiếc nuối nhất chính là, nơi sâu của khu vực này chỉ cho một sinh linh tiến vào, chính là Kỳ lân nhỏ trắng như tuyết kia, nó là hậu nhân của Thập Hung.



Vài lão binh đã từng nói, đại nhân Kỳ Lân từng lưu lại một vài thứ để cho đời sau của mình, người khác không được tranh đoạt.



Về phần bảy ngọn núi còn lại, có ngọn trống không, có ngọn thì kỳ quái, có ngọn thì bố trí trận pháp Tiên đạo, không ai có thể xông vào được.



Liên quan tới bảy ngọn núi này thì vài lão binh có nói nhưng rất tối nghĩa, không cách nào có thể hiểu rõ được những ngọn núi này đã xảy ra chuyện gì nên không đề nghị mọi người tiến vào tìm kiếm cơ duyên.



Cái gọi là truyền thừa Tiên vương, quả nhiên chỉ dành cho đời sau trực hệ của Tiên cổ!



"Ồ, vũng bùn ở nơi này kỳ quái thật, lại có thể giúp người khác lột da và gần như thoát thai hoán cốt." Có người phát hiện ra một nơi kỳ lại cách ao nước không xa.



"Năm xưa nơi đó từng trồng Trường Sinh dược cùng với các loại thần dược khác nữa, là một khu vườn thuốc, có rất nhiều dược thảo mục nát xuống nên đã thay đổi linh tính của thổ nhưỡng, cho nên mới trở thành bùn nhão và có hiệu quả kinh người như hiện tại." Một vị lão binh khác nói.



Rất nhanh, đám người Tào Vũ Sinh, Chân Cổ, Đằng Nhất vọt tới, bọn họ chẳng hề để ý tới hình tượng mà lăn lộn bôi kín lên trên người.



Không thể không nói, nơi này có thần hiệu tới kinh người, rất nhiều người không ngừng bong tróc ra lớp da cũ, hình thành nên vùng da thịt hoàn toàn mới.



Cuối cùng, ngay cả những tu sĩ nữ cũng không kìm nén được và tiến tới.



Ngoài ra, đám người Lam Tiên, Tử Nhật Thiên Quân cùng với Vương Hi, Lục Đà, Yêu Nguyệt công chúa cũng dồn dập hành động, người tới ngày càng nhiều.



Thạch Hạo cũng tới thử một lần thế nhưng hiệu quả cũng không lớn lắm, bởi vì trong ba năm vừa rồi hắn đã lột xác quá nhiều, thân thể được rèn luyện tới biến thái.



Cuối cùng, trong lúc mọi người hoan hô vui vẻ thì Thạch Hạo chào hỏi với vài lão binh, nhờ mọi người trông nom người của Thư viện Thiên Thần, còn mình thì cùng với Kiến nhỏ rời đi.



Hắn dứt khoát rời khỏi khu cổ địa có khả năng tồn tại truyền thừa của Tiên vương này, cùng với Thiên Giác nghĩ tiến lên mặt đất!



"Đi nơi nào vậy, thật sự có thể đạt được Bất Diệt kinh à?" Kiến nhỏ màu vàng rất bồn chồn và kích động.



"Chắc chắn sẽ có, hơn nữa còn là kinh văn Bất Diệt hoàn chỉnh nữa kia, thế nhưng rất là nguy hiểm!" Thạch Hạo đáp.






trước sau

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc A/D để lùi/sang chương.
Tải APP đọc truyện OFFLINE và nghe AUDIO khi mua combo. Điểm danh hàng ngày nhận Lịch Thạch