"Cưỡi cá bỏ chạy rồi, con mẹ nó, ngươi chọc ta hả!?"
Bên trong cổ địa của Vương tộc Nguyệt Ma, đệ nhất cao thủ trẻ tuổi của tộc này ngồi trên ghế da thú, mới vừa rồi còn rất thoải mái bắt chéo chân, đang ăn một quả thần.
Thế nhưng lúc này hắn đã ném đi quả thần hiếm thấy, vẻ mặt âm trầm, xoay người lại nhìn chằm chằm vào người báo tin kia, cho rằng sức phán đoán của mình bị sỉ nhục.
"Con không có nói láo, chính xác trăm phần trăm, thật sự phát sinh chuyện như vậy và không chỉ một người tận mắt nhìn thấy!" Tên đầy tớ kia cãi lại, trăm miệng thề thốt không phải nói ngoa.
Vương tộc Nguyệt Ma cách Hải bộc gần nhất, đồng thời bộ tộc này cũng rất mạnh mẽ, những năm gần đây tuy có điệu thấp nhưng nắm đó cũng là một trong số Vương tộc đứng đầu, vô cùng khủng khiếp.
"Thúi lắm, ngươi bịa cho ta một lý do khác đi, ngươi coi đầu óc ta cũng đã rỉ sét như ngươi hả. Hải bộc là nơi nào, cưỡi cá theo gió vượt sóng? Đây là chuyện quỷ quái gì! Người tiến vào chắc chắn phải chết." Sắc mặt của tên thiếu chủ Nguyệt Ma càng âm u hơn, rất muốn tát một cái cho chết tên thân tín này.
Tên đầy tớ thân tín kia sắp phát khóc, đứng đó chỉ trời thề thốt, không tiếc nguyền rủa mình, bảo mình nói thật, không một lời dối trá, đồng thời mời thiếu chủ Nguyệt Ma nhanh chóng tới đó, nói không chừng còn có thể nhìn thấy đuôi cá.
Thiếu chủ Nguyệt Ma tát lên ót tên tôi tớ thân tín một cái, bảo hắn đi trước dẫn đường, bởi vì chính hắn không thể nào tin được.
Tộc Nguyệt Ma từ tổ tông bắt đầu đã sinh sống ở khu vực này nên hiểu rất rõ về Hải bộc, xưa nay chưa từng thấy có con cá nào hoạt động ở bên trong.
Sinh vật gì đi vào đều phải chết, bị kéo về phần cuối của Hải bộc và không trở về được nữa. Hiện giờ lại có một tên đầy tớ nói với Nguyệt Ma thiếu chủ là Hoang cưỡi cá bỏ chạy, chuyện này không phải là quá hoang đường sao?
Thiếu chủ Nguyệt Ma cảm thấy tên tôi tớ đáng chết này đã bị ma nhập, nếu như dám cố ý lừa hắn thì hắn không đánh chết không được!
"Mau nhìn, thiếu chủ, mau nhìn nơi đó, một con cá thật lớn!"
Khi đi tới trước Hải bộc, đứng trên một ngọn núi Thần cao lớn, tên tôi tớ kia lập tức kích động la lên.
Cái cằm của tên thiếu chủ Nguyệt Ma suýt chút thì rớt xuống đất, vốn là nổi giận đùng đùng và muốn hành hung tên đầy tớ này, kết quả lại thật sự nhìn thấy một cảnh tượng khó tin.
Hoang, còn có hai tên trẻ tuổi khác đang ngồi trên một con cá lớn, sát bên vây lưng, chính đang theo gió vượt sóng, nhằm ngược về phía bầu trời.
Một con cá, con cá lớn đến vô biên!
Hoang thật sự cưỡi cá bỏ chạy rồi!
Điều này làm cho hắn hơi chút sững sờ, sinh sống ở đây nhiều năm như vậy, ngay cả một cái vảy cá đều chưa từng nhìn thấy, sao lúc này lại ở đâu chạy ra một con cá lớn như thế đây.
Con cá này cũng quá lớn mà, chắc chắn phải dài đến mấy vạn trượng, đây có lẽ là Côn Bằng sống lại và đến dị vực dẫn Hoang đi sao?
"Người đâu, nhanh chóng đi bẩm báo, Hoang đã bỏ chạy rồi, muốn rời khỏi giới ta!"
Thiếu chủ Nguyệt Ma kéo căng cổ họng như một cái kèn đồng to lớn, đột nhiên bùng phát hét to lên, hắn đã vận dụng đến Âm ba công của Vương tộc.
Kỳ thực không cần hắn kêu to, không cần hắn bẩm báo, khu vực này đã sớm có người phát hiện rồi, đó là những cao thủ vẫn đang âm thầm đi theo Thạch Hạo.
Tuy rằng không có đến gần, vẫn đang quan sát từ rất xa, nhưng hiện giờ bọn họ cảm thấy không ổn, tên Hoang kia nhảy vào Hải bộc, rất có thể... sẽ trốn thoát thành công.
"Gặp quỷ rồi, đây chính là Hải bộc đó, tại sao có thể có cá chứ?"
Một đám người đều sững sờ, giống như nhìn thấy quỷ, chuyện này thật khó mà tin nổi, Hoang cứ thế bỏ trốn? Lại là bằng phương thức bỏ chạy như này khiến người ta khó có thể tiếp thu.
Trên con cá con nguyên thủy, Thạch Hạo và hai tên Táng sĩ hoàng kim đã sẵn sàng đón địch, không dám có bất kỳ bất cẩn nào, nghe nói sau khi tiến vào Hải bộc này, hơi một chút là phải "người chết đạo hết".
Dù cho lúc mới bắt đầu sống sót nhưng khi tới gần điểm cuối thì cũng sẽ hình thần đều diệt.
"Giữ chặt con cá này và đi theo nó, có thể đảm bảo chúng ta không có việc gì, có lẽ còn có vận may lớn. Đương nhiên, con đường phía trước cũng có thể là vực sâu địa ngục!" Tam Tạng nói.
"Ầm!"
Cá lớn vào nước và lặn về chỗ sâu của Hải bộc, vây lưng đều đã biến mất khỏi mặt biển, ba đại cao thủ trẻ tuổi cũng biến mất theo.
Bọn họ dùng pháp lực tạo ra màn ánh sáng để bảo vệ bản thân, cố gắng không để cho nước trong biển dính vào người, phòng ngừa bất ngờ xảy ra. Có điều bọn họ cũng biết, lúc đến phần cuối chắc chắn sẽ có ngoại lực đáng sợ xé rách màn sáng bằng pháp lực, cuối cùng cũng phải xuống nước.
Cá con nguyên thủy xuyên hành bên trong Hải bộc, dọc theo mặt biển như một cái thác nước hùng vĩ, ngược hướng bầu trời lao lên, thỉnh thoảng lại chìm vào đáy nước, rồi lại lao ra khỏi mặt nước.
Vào lúc ấy, mấy người sẽ thấy được thân hình khổng lồ của nó.
Nó có cái đầu của Bá Long, hàm răng sắc bén, nhưng lại mọc ra một cặp sừng trâu màu đen to lớn cao hơn cả núi, khắp người là vảy cá, thân thể cá chép đen kịt như mực, nhưng thỉnh thoảng lại lập lòe màu máu đỏ sậm.
Nó mạnh mẽ vẫy đuôi một cái lập tức khiến cho sóng biển ngập trời, đủ để nhấn chìm cả một dãy núi trùng điệp, vô số bọt nước bay lên rửa sạch cả trời xanh.
Có người muốn ngăn cản, phát ra đủ các loại tổ thuật, kết quả khi tiến vào Hải bộc thì chỉ có thể thành một đám bọt nước mà không cách nào bắn trúng con cá lớn quái dị kia.
Bên trong Hải bộc này có sức mạnh kỳ lạ có thể làm tan ra các loại phù văn công kích, bảo vệ con cá con nguyên thủy kia, giống như là một cái ao nuôi dưỡng nó.
"Nhanh bẩm báo cho Bất hủ, Hoang sắp chạy thoát rồi!" Có người hô lớn.
Bởi vì bọn họ biết, địa điểm mà Hải bộc biến mất rất có thể đã thoát khỏi giới này, có thể xuyên qua để tiến vào những nơi khác. Chuyện này vô cùng nghiêm trọng, nhất định phải báo lên trên.
Hoang thế nhưng là người mà Vương Bất hủ muốn, cứ để chạy thoát như thế thì thực sự không tưởng tượng, Vương mà giận dữ thì các tộc đều phải run rẩy, ảnh hưởng quá lớn.
Điều duy nhất làm bọn họ vui mừng là Hải bộc bao la, dù cho là con cá kia có quái lạ thì cũng không thể lập tức biến mất, tuy đã nhảy vọt lên bầu trời rồi nhưng dù sao thì thác nước cũng rất dài, còn cách lúc biến mất hẳn một đoạn ngắn, còn chưa tới điểm cuối.
Các nơi đều có truyền tống trận, tin tức Hoang sắp bỏ chạy nhanh chóng được truyền đi khắp nơi.
Đặc biệt là Bất hủ giả, trong số đó có mấy vị nhận được tin tức trước tiên, có người cầu viện nhờ bọn họ ngăn cản, nếu không thì hậu quả khó mà lường được.
Ầm ầm!
Giờ phút này, Thế Giới thụ rung động, có Bất hủ ra tay, tiến hành tế tự khai thông với Thế Giới thụ, vận dụng một chạc cây nhỏ của nó đè về hướng Hải bộc.
Không nghi ngờ chút nào, dù là Bất hủ giả cũng không thể bình tĩnh được nữa, nếu không thì đã không đến nỗi này, bọn họ huy động nhân lực, không tiếc rung động Thế Giới thụ.
"Tiêu rồi!"
Thạch Hạo biến sắc, hắn đã nhìn thấy một cái chạc cây cứng cáp như rồng xuất hiện bên trong bầu trời, mà những cái lá lại to lớn vô biên, tỏa ra ánh sáng lung linh, chậm rãi ép xuống.
Trước tiên, hắn cảm thấy giống như ngày tận thế vậy, cây lớn ép xuống đầu còn nghiêm trọng hơn cả tinh không tan vỡ, áp lực quá lớn.
Đây là Thế giới thụ, trên một mỗi chiếc lá đều có một ngôi sao, lớn lao vô ngần, mang theo khí hỗn độn, đó là uy năng của cái cây khai thiên tích địa.
Rào!
Hải bộc rung rung, bọt nước phóng thẳng lên trời, càng lúc càng mênh mông hơn, bao phủ bốn phương.
Cũng ngay lúc đó, cá con nguyên thủy chìm xuống đáy nước, không chống cự lại Thế Giới thụ mà bắt đầu bỏ trốn. Trong tích tắc, mấy người Thạch Hạo cảm thấy áp lực chợt giảm.
Chuyện này... quá kỳ lạ rồi!
Dù gì cũng là Thế Giới thụ, lại không làm gì được Hải bộc này?
"Chậm một chút, bọn chúng đã tới gần nơi Hải bộc biến mất, quy tắc cùng các loại tràng vực của chỗ này đáng sợ đến quái lạ, ngay cả Thế Giới thụ cũng không thể ảnh hưởng đến."
Bất hủ còn cách đây rất xa, mà Thế Giới thụ lại cắm rễ ở dị vực, cành lá xum xuê mở rộng hướng về các nơi, Bất hủ chính là lợi dụng những chạc cây như vậy để trấn áp Hải bộc, thế nhưng vẫn phải thất bại rồi.
"Chính hắn muốn chết thì không trách được chúng ta!"
Một vị Bất hủ giả trong số đó mở miệng, âm thanh lạnh lùng rất là vô tình, hắn muốn triển khai thủ đoạn nào đó.
"Không nên, nếu thật sự chết rồi thì không cách nào bàn giao với Cổ tổ giới ta!" Một vị Bất hủ khác hô.
Cách đây không lâu, Bất hủ giả đã truyền xuống pháp chỉ bảo đảm sự an toàn của Hoang. Thế nhưng, bên trong pháp chỉ kia có dấu ấn của bọn họ, tổng cộng có sáu dấu ấn vọt vào bên trong cơ thể Thạch Hạo.
Hiện giờ, có người chuẩn bị dùng thủ đoạn cực đoan để hủy diệt Hoang.
"Chẳng quản nhiều như vậy, nếu để hắn trốn đi thì còn thể thống gì. Một tên tu sĩ oắt con nho nhỏ mà thôi, sao có thể tha cho hắn muốn đến là đến, muốn đi là đi, cho hắn biết tay một chút trước đã!"
Một sinh linh tỏa ra ánh sáng Bất hủ nói rồi ngồi xếp bằng trong hư không, hai tấy kết ra một cái pháp ấn kỳ lạ.
Ầm!
Trong thiên địa lập tức có sấm sét hỗn độn hiện lên, vang vọng cả bầu trời, các tộc đều kinh hãi, ngửa đầu quan sát.
Sau đó, rất nhiều bộ tộc nhìn thấy một con cá, nó bay trên bầu trời, nhảy ra khỏi Hải bộc như là bay lượn vậy, phát ra từng luồng ánh đen!
Lúc đầu, Thạch Hạo có một loại cảm giác như ngày tận thế, hắn cũng biết Bất hủ giả đang nhằm vào hắn, cũng không biết thủ đoạn thông thiên triệt địa của bọn họ nhưng đã trải nghiệm được sự uy hiếp của cái chết.
Thế nhưng rất nhanh trạng thái như thế này liền đã bị thay đổi.
Con cá kia nhảy lên và phát ra luồng ánh đen thần bí, các loại hoa văn bí ẩn trên người nó sáng lên, theo lời hai tên Táng sĩ hoàng kim thì đây là một loại tổ văn cổ xưa nhất.
Sau đó, con cá kia liền mang theo bọn họ nhảy ra khỏi Hải bộc rồi bay vào trong bầu trời, bóng nó mơ hồ như sắp biến mất rồi.
Bọn họ tiến vào điểm cuối trên danh nghĩa của Hải bộc, tất cả đều không thấy, đều biến mất sạch sành sanh, hiện giờ bọn họ cũng đã rời khỏi.
"Cái gì, có thể ngăn cản bí pháp của ta, đó là sinh linh gì?" Bất hủ giả thay đổi sắc mặt, cảm giác vô cùng ngạc nhiên.
"Một con cá đã thoát khỏi dòng sông trong truyền thuyết kia, cũng thoát khỏi luôn vận mệnh của chính nó!" Một vị Bất hủ giả trầm giọng nói, vẻ mặt cực kỳ nghiêm túc.
"Đã qua hơn một kỷ nguyên rồi, giờ cá con nguyên thủy lại xuất hiện là có ý gì đây?!" Bất hủ giả có sắc mặt lạnh lùng dị thường nghiêm túc.