Rừng cây rậm rạp, núi lớn hùng vĩ, linh khí vô cùng nồng đậm, nơi đây có rất nhiều thác nước suối nhỏ, nơi ven đường Nhóc Tỳ đào được mấy gốc bảo dược, tiện tay ném luôn vào trong túi Càn Khôn.
"Chắc là tời nơi rồi!"
Đúng lúc này, nó cảm ứng được một dòng khí tức rất đặc biệt, nơi đây không có bất kỳ sinh linh nào, thậm chí con sâu cái kiến cũng chẳng thấy, vô cùng yên lặng, không có một con hung thú nào dám lảng vảng xung quanh, thế nhưng linh khí lại sôi trào, hào quang lấp lánh.
Toàn bộ đều bắt nguồn từ một ngọn Linh sơn rất lớn ở đằng trước kia, nó rất cao lớn, trên bề mặt còn có những sinh linh sinh sống, cộng thêm rất nhiều bảo dược hiếm thấy, hương thơm nức mũi.
Thiếu nữ áo tím rất cẩn thận, giống như một con rồng đang uốn lượn, vặn vẹo vòng eo thon của mình từ từ mem theo vách đá dựng đứng đi lên trên.
"Cả ngọn núi đều có cấm chế, nàng phá vỡ từng cái mà không gây ra bất cứ tiếng động nào, trình độ phù văn quả nhiên kinh khủng!" Nhóc Tỳ theo dõi ở phía sau.
Lúc leo lên, nó gần như giật mình, vì ven đường có những cấm chế rất mạnh mẽ và lợi hại, nếu cho một người bình thường mấy tháng thời gian cũng chưa chắc đã phá giải được, thế nhưng thiếu nữ áo tím này chỉ trong chốc lát là phá được.
Vừa du ngoạn ngọn núi vừa cẩn thận theo dõi, nơi này có một cái đầm nước lạnh bốc lên những làn khí lạnh thấu xương, màu nước đen như mực.
Kiểu đầm như thế này rất phù hợp cho giao thú sinh sống, bên cạnh đầm nước còn sinh trưởng mấy gốc linh dược, đây chính là Hắc Giao thảo, toàn thân đen bóng loáng, tỏa ra mùi thơm ngát.
Như vậy chứng tỏ trong đầm nước lạnh này trước kia đã từng có giao thú mạnh mẽ sinh sống, hơn nữa không chỉ là một con, nếu không thì sao lại sinh ra nhiều giao khí đậm đặc như thế, rồi thai nghén ra được bốn cây linh dược hiếm thấy nữa.
"Thần thú đã chạy đi đâu rồi?" Nhóc Tỳ nghi vấn, ẩn trốn ở sau một tảng đá lớn dõi mắt về phía trước. Ngoài đầm nước lạnh kia ra thì trên núi không còn bất cứ thứ gì khác nữa, chỉ có rất nhiều tảng đá lớn lởm chởm tạo nên một rừng đá.
Rất nhanh sau đó nó nghe được một vài động tĩnh, thiếu nữ áo tím lặng yên di chuyển vào trong rừng đá thì phát hiện thấy một cái hang động ở phía trước, phát ra bảo huy rực rỡ.
"Sao lại có cả đống giao cốt thế này?" Nhóc Tỳ giật mình, sau khi tiến vào trong rừng đá thì nó thấy mấy khối xương trắng bóc của giao thú.
Đây không chỉ có một hai con, lớn nhỏ cộng lại hết cũng phải đến hai mươi con, quả thật kinh khủng, giao thú chính là hậu duệ của hung giao Thái Cổ lưu lại, cho dù huyết mạch không được tinh khiết cho lắm nhưng chung quy vẫn rất mạnh mẽ, vậy mà lại có sinh linh xem chúng như là thức ăn của mình.
Nhóc Tỳ căng thẳng, quay đầu nhìn lại phía đầm nước lạnh thì lập tức hiểu nguyên nhân. Chuyện này là do có người cố ý đào ra đầm nước, chính là để nuôi dưỡng giao thú.
"Sinh linh có sức mạnh cỡ nào thì mới có thể làm ra những thứ này?" Chuyện này khiến cho nó sợ hãi, như thế này không phải quá xa xỉ cùng đáng sợ hay sao.
"Tên ham ăn gặp được đối thủ rồi a?" Ngoan Thạch nhỏ giọng nói.
"Chuyện này không thể so sánh được." Nhóc tỳ lắc đầu, nếu như lần này không có thiên tài tụ tập, đến nơi này để thí luyện thì nó biết đi đâu để bắt di chủng đây? Ngày thường rất khó gặp.
Mà bình thường những sinh linh này đều xem giao thú như là thức ăn, chuyện này quá dọa người!
Hang động cổ xưa này được từng lớp sương mù che phủ. Nơi miệng động có cây cỏ rất dài phát ra bảo quang, giống như một chùm lửa bạc đang bốc cháy hừng hực, kỳ lạ nhất chính là trên lá cây lại có những nếp gợn sóng y như lông vũ vậy.
"Ngân Vũ thảo!"
Hai mắt Nhóc Tỳ trợn tròn, đây chính là cực phẩm trong số các loại linh dược, có truyền thuyết kể rằng nếu để chúng sinh trưởng đủ năm thì có thể tiến thêm một bước, bắt đầu lột xác.
Ngân Vũ thảo chỉ có năm chiếc lá, toàn thân trắng bạc phát ra thần huy, bề mặt bên trên chiếc lá có rất nhiều dấu vết hình lông vũ, phát ra từng luống hương thơm khiến người khác si mê.
"Nói như vậy, nó mọc ở nơi bốc lên nhiều khí lành như thế này, khẳng định hang động này không đơn giản, rất có thể sẽ có sinh linh vô cùng mạnh mẽ sinh sống ở trong."
Nhóc Tỳ suy nghĩ rồi từ từ rút lui, đầu tiên nó đào được bốn gốc Hắc Giao thảo kia rồi sau đó tiếp tục tiến vào trong rừng đá, thu Ngân Vũ thảo ở trước miệng hang vào trong túi Càn Khôn.
"Mặc kệ bên trong có thứ gì, đã thu được năm gốc bảo dược kia thì chuyến đi này cũng không tệ cho lắm, không uổng phí công chút nào."
Nên biết rằng, một khi rời khỏi vùng tiểu thế giới Thượng Cổ này tiến ra bên ngoài, muốn tìm được một loại linh dược nào đó thì rất khó, không đơn giản như hiện tại được.
Xưa kia, Nhóc Tỳ xông thẳng qua Đại Hoang rộng lớn vô cùng mới tìm được bao nhiêu gốc linh dược bên miệng hang của di chủng?
"Rầm!"
Tiếng nổ mạnh từ trong hang động truyền ra ngoài, cấm chế bị phá bỏ, vị thiếu nữ áo tím kia như bị sét đánh, miệng phun đầy máu, thế nhưng trình độ về phù văn của nàng rất sâu sắc, cộng thêm lại am hiểu về phá giải trận pháp nên rất nhanh chóng ổn định lại thân thể.
Nhóc Tỳ cũng xông vào bên trong, sau khi quan sát thì giật mình, đây là hang ổ của sinh linh nào đây? Thế nào mà trong hang động lại bố trí giống như một tổ chim vậy?
Trừ những cây dây leo héo khô ở bên ngoài, thì trong tổ được phủ lên những cọng cỏ Kim Ti rất mềm mại và óng ánh vô cùng thoải mái, cả hang ổ được hào quang chiếu rọi hiển nhiên có bảo cốt được chôn dưới đất, bố trí trận văn.
"Xoẹt!"
Toàn thân của thiếu nữ áo tím bị thần huy bao phủ, thánh khiết vô cùng, trong tay nàng cầm lấy một chiếc sừng thú màu vàng sáng óng ánh, nhỏ nhắn và xinh đẹp, những luồng thần quang được phát ra làm cho mặt đất xung quanh tổ chim nát thành bụi phấn, những khối bảo cốt đều nổ tung.
"Đúng là tên phá của!" Nhóc Tỳ lẩm bẩm.
"Hả, sao lại không có?" Thiếu nữ áo tím nhíu mày, mặc dù đã phá vỡ cấm chế thế nhưng bên trong tổ trống trơn, không có thứ gì.
Nhóc Tỳ cũng thất vọng, tưởng rằng sẽ có bảo bối tốt nào đó, không ngờ lại chẳng có gì.
"Tên Nhân loại đáng ghét, làm cách nào để trừng trị hắn bây giờ?" Thiếu nữ thì thầm, hiễn nhiên vẫn còn đang hờn dỗi.
Nhóc Tỳ vò đầu, rõ ràng đang đi thăm dò hang ổ này, thế nào lại dẫn tới trên người nó, xem ra làm người lương thiện thật khó.
"Phải nghĩ cách dẫn hắn ra ngoài, rồi sau đó..." Thiếu nữ áo tím được vòng thần hoàn bao phủ ngay cả hạt bụi nhỏ cũng không dính vào người, con mắt nàng lóe lên một tia điện.
"Nàng ta đang tính kế ta?" Đáng lẽ Nhóc Tỳ cũng đang muốn rút lui, tạm thời không muốn rước lấy phiền phức, dù sao bên ngoài đã trở thành một mảnh địa ngục toàn màu máu, nếu tạo ra những động tĩnh quá lớn thì cũng sẽ không tốt, thế nhưng bây giờ thì hoàn toàn loại bỏ suy nghĩ này.
"Ta vẫn muốn đi bắt hung thú Thái Cổ non, vậy thì chọn ngươi thôi!" Nó hạ quyết định.
Sau đó, nó biến thành một luồng ánh sáng nhào về phía trước, nhảy thẳng lên trên lưng hai tay ôm chặt lấy chiếc cổ của thiếu nữ áo tím, còn túi Càn Khôn thì xuất hiện trên đỉnh đầu nàng hút lấy hút để, ráng lành tỏa ra tràn ngập hang động.
"Bụp!"
Thiếu nữ áo tím thiếu chút nữa hộc máu, vừa mới nhắc tới tên thiếu niên Nhân tộc kia thì hắn lập tức xuất hiện, hơn nữa còn nhảy thẳng lên lưng nàng, chuyện này quả thật… Thần cũng tức chết đi mà!
Bình thường, nàng chính là Thần nữ cao cao tại thượng, thần thánh không thể nào xâm phạm, mặc kệ là kỳ tài của tộc nào thì đều phải tiếp đãi nàng thật long trọng, ai cũng ngưỡng mộ, có ai dám khinh nhờn?
Vô luận đi đến nơi nào đều muôn người chú ý, chúng tinh phủng nguyệt*, dung mạo nghiêng nước nghiêng thành khiến nhiều người tự ti mặc cảm không dám đối diện.
(*): Các vì sao vây quanh ánh trăng, ý đại khái là được nhiều người quan tâm, hâm mộ.
Thế nhưng tên nhóc siêu quậy này lại cư xử với nàng y như là một con hung thú. Trực tiếp nhảy lên tấm lưng hoàn mỹ không chút tỳ vết của nàng, thật sự muốn nàng tức chết đi mà.
"Ngươi đi vào cho ta!"
Nhóc Tỳ đeo bám trên lưng nàng. Một tay ôm chặt lấy chiếc cổ trắng như thiên nga, còn một tay khống chế túi Càn Khôn, hào quang vạn sợi, thụy quang nghìn tia. Nó muốn hàng phục nàng.
"Tên nhóc chết tiệt!" Thiến nữ áo tím tức đến run người, toàn thân phát ra thần huy, đồ trang sức ở trên đầu nàng lượn lờ thần hà để chống lại lực hút của túi Càn Khôn, không cho nó hút vào trong.
Sau đó, toàn thân nàng lấp lánh phù văn, như muốn luyện hóa Nhóc Tỳ.
Nhóc Tỳ dù chết cũng không buông tay, ôm chặt lấy cổ của nàng. Nó vận dụng những sức mạnh thô bạo để hàng phục nàng, thế nhưng cho dù có nhe răng múa vuốt thế nào đi nữa thì cũng vô dụng, phù văn của thiếu nữ áo tím quả nhiên lợi hại làm cho xương cốt của nó vang lên "Rôm rốp".
"Hung thú Thái Cổ quả nhiên mạnh mẽ. Những thứ lặt vặt ở trên đầu mà cũng là bảo vật," Nhóc Tỳ uất ức, vừa rồi nếu không phải do chiếc bông tai của nàng lập lòe ánh hào quang ngăn cản lực hút của túi Càn Khôn thì nhất định đã thu nàng vào trong rồi.
Hai người, một người sức mạnh kinh người, một người trình độ phù văn nghịch thiên, thế nhưng Nhóc Tỳ lại cảm thấy có gì đó không ổn, toàn thân của đối phương sáng lên như muốn luyện hóa nó.
Nhất là, chiếc bông tai của nàng phát ra những tia bảo huy đan xem với những luồng thần mang quét về phía nó.
"Keng!"
Nhóc tỳ hất hất đầu, điều khiển tiểu tháp ở trên sợi tóc đến ngăn cản, tòa tiểu tháp hơi run lên, trong suốt sáng bóng, phát ra một chùm khí tức thần bí ngay lập tức làm cho chiếc bông tai ảm đạm hẳn.
"Của ta!"
Nhóc Tỳ thấy thế thì lập tức cắn lấy chiếc bông tai kéo mạnh xuống dưới. Truyện được copy tại
"AAA..." Thiếu nữ áo tím nổi giận, tên này quá vô sỉ, lại dám cắn lấy lỗ tai của nàng, chuyện này… Cả người nàng đỏ ửng, xấu hổ muốn chết đi, ngọc thể run lẩy bẩy.
"Của ta hết, của ta hết!" Nhóc siêu quậy hét lớn không thèm đếm xỉa gì đến nàng cả, trong mắt của nó chỉ có chiếc bông tai màu tím kia thôi, sau đó dùng miệng cắn một phát rồi dùng sức kéo mạnh xuống dưới.
Thiếu nữ áo tím quả thực muốn nổi điên lên, chuyện này đã phá vỡ đi hình tượng của chính nàng, bình thường được phong là Thần nữ, vậy mà hiện tại thành ra như thế.
Vành tai trắng noãn xuất hiện dấu răng nhỏ, Nhóc Tỳ đến chết cũng không nhả ra, hàm răng nhỏ cắn mạnh, muốn cướp cho bằng được chiếc bông tai này.
Thiếu nữ áo tím nổi điên, cơn đau nhức truyền tới, đây là lần đầu tiên trong suốt cả cuộc đời nàng gặp phải chuyện thế này, cho dù là thiên thần cũng phải tức giận.
Nàng điều khiển chiếc bông tai, ý định muốn đánh tan hàm răng của Nhóc Tỳ nhưng mà vô dụng, vừa rồi chiếc bông tai bị tòa tiểu tháp đụng trúng tựa như mất linh nghiệm, không thể nào điểu khiển được nữa.
Trong phút chốc, thánh khiết xuất trần như nàng lại bị cắn đến nỗi phù văn toản thân mờ hẳn đi, xấu hổ thiếu hút nữa đã ngất xỉu, nội tâm rối bời, uy lực bảo thuật giảm mạnh.
Hai người ngã xuống mặt đất rồi nhanh chóng chuyển sang cuộc chiến đấu vật, Nhóc Tỳ sống chết cũng không rời khỏi nơi vành tai của nàng, kêu lớn: "Của ta đó!"
"Ông" một tiếng, thiếu nữ áo trắng dùng cổ tay của mình đánh về phái nhóc tỳ, nơi cổ tay có một vòng thần hoàn óng ánh, đây cũng là một bảo cụ đáng sợ, muốn đánh giết Nhóc Tỳ.
"Hự" một tiếng, cổ tay nàng truyền đến cảm giác đau nhức, lại bị cắn, vòng thần hoàn này lại bị giam cầm, không thể nào phát huy được uy lực.
Thiếu nữ áo tím tức điên lên, tên nhóc này đến cùng là có mấy cái miệng? Hết cắn chỗ này đến cắn chỗ khác, đây là chiến pháp đáng xấu hổ nào đây? Cho tới bây giờ nàng chưa bao giờ gặp phải loại chiến pháp này!
Không đúng, con mắt nàng chợt đảo qua phát hiện ở trên một sợi tóc của Nhóc Tỳ có một tảng đá đang từ từ biến lớn, mở cái miệng nhỏ cắn lấy cổ tay với vòng thần của nàng, là một khối Đả Thần Thạch, nó kêu lớn: "Là của ta đấy!"
Nàng tức đến độ phun ra khói, hai tên bại hoại cặn bã này, sao lại có đức hạnh y như nhau, cứ muốn cắn lấy nàng.
"Của ta, của ta, tất cả là của ta!" Nhóc Tỳ cắn mạnh vào vành tai trắng bóng của nàng, không ngừng kêu la.
"Chiếc này thuộc về ta!" Đả Thần Thạch không phục.
"Ta sẽ không tha cho các ngươi!" Thiếu nữ áo tím thét dài, phù văn toàn thân thiêu đốt.
Nhóc Tỳ nghiến răng, cứ dùng sức cắn mạnh, cuối cùng cũng thành công, chiếc bông tai này được luyện từ thần kim vậy mà cứ thế bị nó cắn đứt.
Trên vành tai của thiếu nữ ẩn hiện vết răng nhỏ đang ứa ra máu, phát ra mùi thơm ngát.
"Ngọt thật, là bảo huyết gì đây?" Nhóc siêu quậy ngậm lấy chiếc bông tai tỏ vẻ nghi hoặc, rồi lại cắn mạnh lấy vành tai hồng hào lần nữa, dùng sức hút mạnh những giọt máu chảy ra ngoài.
"Ta liều mạng với ngươi!" Thiếu nữ lên cơn thịnh nộ, hàng lông mày nhíu lại, cặp mắt xoay chuyển phóng ra lửa, bắt đầu liều mạng với nó.
Nhóc siêu quậy vật lộn với nàng trên mặt đất, hơn nữa ai cũng vận vụng bảo cụ mạnh mẽ nhất, kiếm gãy sáng chói. Về phần thiếu nữ, một chiếc bảo kính sáng rực xuất hiện ở trước ngực nàng, hai người đối chiến kịch liệt với nhau.
Rầm!
Cả tòa núi nổ tung, bọn nó rơi xuống dưới, Nhóc Tỳ phát hiện ở trong lòng núi lại có một động thiên khác, lại thêm một tổ chim nữa, có một cái kén không ngừng phát sáng.
Nó nhanh chóng vọt tới, nâng cái kén lên rồi nhanh chóng bỏ chạy chẳng thấy tăm hơi đâu.
"Tiểu tặc, chạy đi đâu!" Thiếu nữ áo tím giống như Lăng Ba tiên tử, tay áo tung bay đuổi theo Nhóc Tỳ, thân thể thần tiên thướt tha lồi lõm không ngừng run rẩy, da thịt trắng hồng sáng rực lên.