Yên tĩnh không hề có chút tiếng động, khắp nơi lạnh lẽo vắng vẻ, ánh trăng sáng như nước từ từng, toàn bộ vùng rừng núi trở nên mông lung.
Bóng người xinh đẹp chẳng khác nào từ bức tranh đi ra, hoàn mỹ vô trần, tỏa ra ánh sáng lấp lánh, dứng dưới ánh trăng đối diện với Thạch Hạo.
Chỉ cần động là lập tức bùng nổ, lúc nào cũng có thể diễn ra một trận đại chiến!
"Muốn giết ta thì cứ động thủ đi." Thạch Hạo thản nhiên nói.
"Chung quy lại ngươi vẫn là đệ tử của Bổ Thiên giáo ta, ngươi có thể cố chấp nhưng ta không thể vô tình, cho ngươi một con đường sống hy vọng sau này gặp lại vẫn có thể cùng nhau đối ẩm nâng ly." Nguyệt Thiền tiên tử nhẹ giọng nói, gương mặt tuyệt trần hiện lên vẻ nuối tiếc.
Thạch Hạo cười cười cũng chẳng hề cảm kích, nói: "Giờ mà không giết chết ta thì sau này sẽ có người hối hận đó."
"Hi vọng sẽ không phải tới mức đó, ngươi tự lo cho mình, đi thôi." Nguyệt Thiền tiên tử bình tĩnh nói, đường cong trên thân thể dưới ánh trăng chiếu xuống tỏa ra hào quang thánh khiết.
"Ha ha..." Thạch Hạo cười to, nhìn thật kỹ nàng lần nữa, nói: "Ta cũng có lời nói tương tự cho ngươi, tự lo lấy bản thân, tương lai sau này hy vọng sẽ không quyết chiến với nhau, nếu không ta coi đó là chiến lợi phẩm cứ thế mà vác đi thôi."
"Ngươi..." Nguyệt Thiền tiên tử cuối cùng cũng biến sắc, mấy lần bị người vô lễ sắc mặt trở nên lạnh lùng, một luồng sát khí kinh thiên tuôn ra giống như là một thanh tiên kiếm phá toái hư không tiến tới.
Thạch Hạo cũng không để ý và chẳng hề sợ hãi cứ thế quay lưng lại mà không có bất cứ phòng bị nào rời đi.
Một lát sau, nó rời xa vùng rừng núi này, bóng lưng dần dần biến mất ở cuối đường chân trời. Chỉ là lúc này mới xuất hiện một vệt thần quang, trong phạm vi trăm trượng cây cỏ và núi đá đều hóa thành bột mịn.
"Nguyệt Thiền, vì sao lại để hắn đi, thiếu niên này tuyệt không đơn giản, nhân lúc hắn còn chưa có thành tựu gì mới là thời cơ tốt nhất để trừ khử, nếu không tương lai nhất định sẽ gặp phiền phức rất lớn đó." Một bà lão xuất hiện không một tiếng động.
"Không cần để ý." Nguyệt Thiền tiên tử mặt chẳng hề cảm xúc lên tiếng.
"Không được, ta biết ngươi thiên tư vô song, dù hắn có là thiếu niên kiệt xuất một đời thì sau này cũng không phải là đối thủ của ngươi. Thế nhưng, hắn sẽ tạo thành thương tổn với Bổ Thiên giáo ta, những người khác không thể nào phòng bị được, nếu như để hắn trưởng thành thì có rất ít người có thể tranh đấu cùng hắn."
Bà lão phân tích rồi muốn đuổi theo, trên người bà bùng phát ra gợn sóng kinh người, cứ như là một vùng biển mênh mông đang nhấp nhô, chỉ trong giây lát toàn bộ núi rừng trở nên tĩnh mịch, hết thảy chim thú kiếm ăn ban đêm đều lẩn trốn không dám xuất hiện.
"Ta đi giết hắn, miễn trở thành mối họa sau này. Lại thêm nữa, nếu như Thạch Nghị đã gia nhập Bổ Thiên giáo ta thì giết chết một đại địch như hắn cũng coi như hợp tình hợp lý." Khí tức của bà tỏa ra vô cùng đáng sợ
"Đừng nên đuổi theo, hắn rất nguy hiểm." Nguyệt Thiền tiên tử bỗng nhiên nói, ngăn cản bà lão lại.
"Chỉ là một thiếu niên Minh Văn hậu kỳ mà thôi, một ngón tay cũng đủ khiến hắn nổ tung rồi, tại sao lại nguy hiểm chứ." Bà lão tỏ vẻ không tin.
"Ở Hoàng Đô Thạch Quốc hắn đã giết chết hai vị tôn giả, mặc kệ hắn đã mượn thứ gì nhưng nói chung lại chúng ta vẫn chưa biết rõ cho nên không được tự ý ra tay miễn gặp phải tai họa." Nguyệt Thiền tiên tử bình tĩnh nói.
"Bất kể là thứ gì, một lần giết chết hai tôn giả, chúng ta đánh đổi cũng rất đáng, ta nghĩ hắn không thể thi triển thêm lần nữa đâu." Bà lão nghi ngờ, hiển nhiên trong lòng cũng rất bồn chồn.
"Không nên mạo hiểm." Nguyệt Thiền tiên tử khẽ nói.
"Ta rất rõ, chỉ cần cho ngươi thời gian thì tất cả kẻ địch cuối cùng gì cũng sẽ bị đánh bại, không có ai có thể ngăn cản được thần lộ của tiểu thư." Ánh mắt bà lão trở nên nóng rực.
Gió nhẹ thổi qua, luồng khí tức khủng bố biến mất, cứ như là thủy triều rút đi vậy.
Cuối đường chân trời, Thạch Hạo rùng mình một cái, trong lòng hơi động liền quay đầu liếc mắt nhìn, cảm thấy tựa như nơi sâu trong dãy núi kia có một con thú khổng lồ thời viễn cổ thức tỉnh rồi lại trầm miên lần nữa.
Nó không chút kinh hoàng mà vô cùng bình tĩnh, khóe miệng nở nụ cười lạnh lùng rồi nhanh chân rời đi.
Thạch Hạo trở lại Hỏa vực, lúc sáng sớm nó tìm tới thiếu nữ mắt to, muốn nhờ nàng đi bẩm báo cho Hỏa Linh Nhi biết nó cần mượn truyền tống trận của Hỏa quốc để rời đi.
Bởi vì, kỳ hạn một tháng đã gần đến, nó muốn đi để chuẩn bị đại chiến, thân thể đặt ở bên ngoài khiến cho nó không yên lòng lắm, chỉ có từ Thạch thôn tiến vào Hư Thần giới thì nó mới không có lo âu gì nữa, sau đó cứ thể toàn lực ứng phó thôi!
Giờ khắc này, Hỏa tộc tự nhiên rất là nào nhiệt, Hỏa Linh Nhi niết bàn thành công, nắm giữ được tư chất Hỏa Hoàng tất nhiên trong thời gian ngắn nhất sẽ như cá vượt long môn, không ai ngăn nổi.
Toàn bộ bộ tộc đều chìm đắm trong bầu không khí vui sướng, rất nhiều nguyên lão đều kích động, bọn họ hiểu được Hỏa Linh Nhi đã hoàn toàn niết bàn, còn muốn lớn hơn cả tiên hiền tạo hóa nữa.
Việc này chứng minh, một nhân vật tuyệt đỉnh có thể sẽ xuất hiện trong Hỏa tộc!
"Không phải Chu Tước, có lẽ sẽ hơn cả Chu Tước!"
"Chính xác, trong cơ thể chúng ta đều chảy loại chân huyết kia, Chu Tước cũng chính là cổ tổ của chúng ta."
...
Cao tầng của Hỏa tộc đều phấn chấn, bàn luận sôi nổi.
Có thể chỉ có con cháu hoàng tộc, hay là huynh đệ tỷ muội của Hỏa Linh Nhi kia thì mới ủ rủ mà thôi, lần này bọn họ đã thất bại mất đi cơ hội cạnh tranh cuối cùng.
Nếu như không có điều gì bất ngờ thì một nữ hoàng mới sẽ quật khởi.
Khi Thạch Hạo tìm tới Hỏa Linh Nhi để nói ra yêu cầu đó thì được đáp ứng ngay lập tức, thậm chí một tia linh thân của Hỏa Hoàng cũng xuất hiện để gặp gỡ nó.
"Có thể đưa ngươi tới biên giới phía Tây Thạch Quốc."
"Dạ, để ta chuẩn bị."
Lúc hai người bọn họ trò chuyện với nhau thì trong tổ địa Hỏa tộc, bà lão vừa gặp Nguyệt Thiền tiên tử trước kia phóng tầm mắt tới, nói: "Vẫn không cam lòng mà, ta luôn cảm thấy hắn chính là một mầm tai họa."
"Ngươi không thể động thủ." Nguyệt Thiền tiên tử bình tĩnh nói.
"Ý tiểu thư là?" Bà lão hơi động.
Nguyệt Thiền tiên tử không hề nói gì, áo trắng toàn thân đi lại trong biển lửa, cứ như là một đóa sen trắng trong sạch, xinh đẹp xuất trần, linh động siêu nhiên.
"Ta đã rõ." Bà lão gật đầu, nói: "Chúng ta bất động, xác định vị trí tọa độ của hắn rồi khiến người khác ra tay."
Bà đi đằng sau thấy Nguyệt Thiền tiên tử vẫn bình tĩnh không nói gì, nói: "Ta nghe nói người kia cũng đã tới vực này."
"Hắn cũng tới à, không phải giới bích* càng ngày càng khó xuyên thủng hay sao?" Nguyệt Thiền tiên tử bình tĩnh nói.
(*): Bức tường ngăn cản giữa hai giới.
"Hắn chắc là chỉ tới xem thử và có thể sẽ rời đi, qua một thời gian ngắn nữa bà già như ta cũng phải rời đi rồi, vực này chuẩn bị đại loạn quả là rất nguy hiểm với ta." Bà lão nói.
Đồng thời bà nhíu mày, nói: "Tiểu thư, nhất định phải cẩn thận tên kia đấy, nếu như hắn đã tới thì không chừng sẽ tới gặp tiểu thư đó, việc này quá nguy hiểm."
Nguyệt Thiền tiên tử nhíu mày, tựa hồ cũng cảm thấy vướng tay vướng chân, nói: "Ta biết, không phải chỉ là thần nhân thức tỉnh hay sao? Ngươi không cần lo lắng, mặc dù không thể giết chết hắn thế nhưng chiến hòa thì không thành vấn đề."
Bà lão nói: "Không phải có thể khiến hắn ra tay đi giết tên Thạch Hạo kia sao, nếu như hắn lật thuyền trong mương thì cũng chưa chắc đã là chuyện xấu."
Nguyệt Thiền tiên tử nhìn bà ta một cái nhưng cũng không mở miệng, tiếp tục đi về phía trước.
"Ta biết, chưa chắc hắn đã xuất thủ, dù sao thân phận của hắn cũng rất lớn, thế nhưng thủ hạ của hắn thì lại có thể, ngoài ra còn có thể để lộ tin tức cho những người khác. Ví dụ như những sinh linh thuần huyết kiêu căng khó thuần kia, hoặc là những tên đang theo đuổi tiểu thư chẳng hạn."
...
Trọng địa Hỏa tộc, một tế đàn lớn phát sáng, bên trên bày đầy phù cốt sau đó hào quang lấp lóe xuyên thủng tạo ra một con đường, Thạch Hạo quay đầu nhìn lại, vẫy vẫy tay về phía Hỏa Linh Nhi rồi nhanh chân tiến vào trong.
"Ngươi phải cẩn thận!" Hỏa Linh Nhi đầy lo lắng, biết nó chuẩn bị đại quyết chiến thế nhưng lại chẳng thế giúp đỡ được gì.
Xa xa, hư không bình lặng không chút gợn sóng gì.
Một tia linh thân của Hỏa Hoàng đã tới nhưng ánh mắt nheo lại, tập trung vào nơi nào đó rồi vung tay áo lên, ầm một tiếng, nơi đó lưu lại một mảng lớn vết máu.
Nơi xâu trong Hỏa vực, một bà lão lộ ra chân thân, thân thể rạn nứt, máu me khắp người, run giọng nói: "Ghê thật, Hỏa Hoàng này vượt xa tưởng tượng, còn kinh khủng hơn cả dự đoán của mình."
Ở dưới chân bà là một tấm da Hư Không thú, nếu như Thạch Hạo ở đây nhất định sẽ nhớ tới vật này, đây chính là tấm da được bán đấu giá với cái giá trên trời ở Hoàng Đô Thạch Quốc, và đã rơi vào tay bà lão này.
"Ta đã dùng bí bảo để bắt lấy gợn sóng phù văn kia, đáng tiếc lại bị Hỏa Hoàng đánh gãy, chỉ có thể đại khái suy đoán ra vị trí tọa độ mà thôi, hẳn là biên giới phía Tây Thạch Quốc." Bà lão nói.
Nguyệt Thiền tiên tử vẫn trầm tĩnh như trước, không hề nói gì.
"Vừa khéo người kia cũng ở khu vực này, có thể bọn họ sẽ gặp nhau. Ngoài ra còn có một vài tên nhóc cũng khá đang hoạt động ở đó, nghe đâu đã dò ra được điều bí mật gì đó từ Tiểu Tây Thiên, nghe nói nơi đó một một tòa thần tàng Chí Tôn nhưng không biết thật hư ra sao." Ánh mắt bà lão lóe sáng rồi trở nên lạnh lẽo, nói: "Nếu như Thạch Nghị đã gia nhập giáo ta thì tuyệt không thể thất bại, hai người tiến vào Hư Thần giới để chiến một trận, trong lúc đó nếu như tìm ra thân thể của Thạch Hạo thì là tốt nhất, có thể thay đổi tất cả bất cứ lúc nào."
"Không nên làm quá mức." Nguyệt Thiền tiên tử ngoái đầu nhìn lại.
"Tiểu thư, xin yên tâm!" Bà lão cười nói.
Thạch Hạo đương nhiên sẽ không nói cho bất chứ ai biết tọa độ của Thạch thôn, nó chỉ mượn truyền tống trận của Hỏa quốc đưa mình tới biên giới phía Tây Thạch thôn mà thôi, ở đó cách thôn tới ba trăm ngàn dặm.
Tuy thời gian không còn nhiều thế nhưng cũng không cần phải gấp gáp, bởi vì nó biết khi tiến vào Thánh Hoàng cung ở Hỏa vực, thời gian trong đó hoàn toàn khác với thời gian bên ngoài, trong đó mấy tháng nhưng bên ngoài cũng mới có một hai ngày mà thôi.
Dù vậy, nó vẫn bắt sống một con di chủng, dùng nó thay cho đôi chân nhanh chóng bay đi, để ác điểu đưa nó trở về.
"Ồ, một con thiên nga thật lớn tu vi cũng chẳng yếu, vừa hay đủ cho bữa ăn của chúng ta." Trong Đại Hoang vô ngần có một nhóm mười mấy người ngẩn đầu.
"Trên lưng thiên nga hình như có người."
"Vậy thì chỉ trách hắn quá xui xẻo rồi." Một người cười gằn, lấy ra cung lớn tỏa ra phù văn óng ánh, hắn giương cung cài tên rồi nhanh chóng bắn ra.
Lập tức, giông tố ầm ầm, cuồng phong gào thét, một mũi tên màu xanh biếc vọt thẳng lên trời cao, "Bụp" một tiếng bắn trúng ngay thiên nga dài mấy chục trượng, máu tươi phọt ra mấy chục thước.
Thạch Hạo ban đầu giật mình rồi sau đó tức giận, mũi tên này thiếu chút nữa đã xuyên thủng người nó, nếu không phải thân thể mạnh mẽ thì đã muốn chết theo con thiên nga này rồi.
Dù vậy, nói cũng bị chấn động, thân thể không ngừng lay động một hồi, dính phải một ít vết máu của thiên nga.
Đây là tai bay vạ gió, quá đột ngột, khiến cho Thạch Hạo đang thất thần nổi giận đùng đùng, không hề nghĩ lại có người dám làm như thế.
Con thiên nga này chính là một di chủng mạnh mẽ ở Minh Văn cảnh, thế mà lại bị một mũi tên cướp lấy sinh cơ, bộ ngực nổ tung mất mạng ngay tại chỗ rồi rơi xuống Đại Hoang mệnh mông.
"Ầm!"
Thiên nga nện mạnh xuống một dãy núi, cổ mộc gãy nát, đá vụn tứ tung, máu không ngừng chảy ra.
Thạch Hạo sớm đã lơ lững trên trời sao, rồi từ từ hạ xuống nơi đây.
Mười mấy người đang lao về phía này, cầm đầu là một thiếu niên, tinh lực ngập trời, người có thể bắn ra một mũi tên giết chết một con thiên nga Minh Văn cảnh tuyệt đối khủng bố.
"Ngươi đi vặt sạch lông con thiên nga này đi, sau đó chúng ta sẽ đốt lửa nướng thịt." Thiếu niên cầm cung lớn chỉ tay về phía Thạch Hạo, phân phó như thế.
"Ngươi... muốn chết!" Thạch Hạo chỉ nói ba chữ như thế.