Chuông lớn màu vàng rực rỡ hào quang, bên trên khắc đầy ký hiêu, tiếng chuông ngân vang hóa thành tiếng tụng kinh, những gợn sóng màu vàng khuếch tán ra bên ngoài.
Nơi xa xa, rào chắn của chiến trường Thiên Không bị gãy mấy cái, tất cả đều bị tiếng chuông xoắn đứt, mà Thạch Hạo thì đang đứng trước chuông sừng sững không ngã.
"Keeng!"
Nó tung ra hết quyền này tới quyền khác lên trên chuông lớn, tư thế mạnh mẽ sức mạnh nặng nề.
"Ồ, xuất hiện biến hóa!"
Mọi người kinh ngạc trợn tròn mắt, nhìn chằm chằm giữa trường.
Những ký hiệu trên chuông lớn dày đặc hóa thành kinh văn hữu hình từ từ tróc ra, giống như là áo cà sa trùm tới Thạch Hạo, tiếng kinh văn vang lên điếc tai.
"Bùm!"
Thạch Hạo dùng sức tránh thoát, không ngừng kết ấn đánh văng chiếc áo này ra xa.
Cảnh tượng này có chút thần kỳ, ký hiệu màu vàng tróc ra tạo thành áo thần bao phủ lấy Thạch Hạo, như muốn phong ấn nó vào bên trong.
Toàn thân Thạch Hạo phát ra ánh lửa, có đạo hỏa của bản thân và cũng có hỏa Chu Tước, không ngừng bốc cháy hừng hực, thiếu đốt nhấn chìm cả áo thần phù văn này.
"$%^...."
Tiếng kinh văn không tên vang lên, chiếc chuông lớn kia buông xuống vạn sợi dây lụa, những ký hiệu cổ xưa lấp lóe trên thành chuông, sau đó bay lên lại trùm về phía Thạch Hạo.
"Chuyện gì thế này, nghe cứ như là tiếng tụng kinh, như là các thần đang ngâm xướng vậy!" Hỏa Linh Nhi lộ vẻ ưu sầu.
Giữa không trung, kinh văn như gợn sóng, kéo dài vô cùng, từ trên thành chuông không ngừng buông xuống tạo thành ký hiệu màu vàng bao phủ lấy Thạch Hạo khiến cho nó chịu phải sự trói buộc.
Cuối cùng, âm thanh kinh văn còn điếc tai hơn cả thiên lôi, phù văn hừng hực, kim quang nhấn chìm cả thiên địa, bao bọc toàn bộ thân thể nó ở trong.
"Đây chính là luyện thần nhập đạo binh, dùng làm binh hồn!" Một Tôn giả than thở.
Mọi người đều thất kinh, Thạch Nghị tuổi còn rất nhỏ mà lại hiểu biết tới mức này. Luyện hóa Thạch Hạo thành binh hồn, đây tuyệt không phải là thứ mà ở tuổi của hắn có thể chạm tới được.
Thạch Hạo hừ lạnh một tiếng, khí tức biến đổi, thần hi vô vận trong cơ thể hóa thành chiếc lò thần, từng chiếc lò thần nhỏ óng ánh qua lại trong máu thịt, mà ngay cả người nó cũng như thế, chẳng khác nào hóa thành một chiếc lò vĩnh hằng.
Thời khắc này, mặc cho đạo binh kia chìm nổi thì cũng không tài nào thương tổn tới nó. Ngược lại, lò lửa thân thể này lại phát sáng bắt đầu rút lấy sức mạnh ngoại giới, tiêu hóa những ký hiệu từ đạo hỏa kia cho bản thân.
"Ồ, biến hóa thật kỳ lạ, tên Thạch Hạo thật nghịch thiên, nó dùng phù văn hóa thành lò lửa, ngay cả vương hầu cũng không được vài người có thể làm được!"
Mọi người thán phục, cuộc đại chiến của hai người họ Thạch này quá mức kinh khủng, hai người đều là kỳ tài ngút trời, biểu hiện kinh người.
"Keeeng!"
Cuối cùng, Thạch Hạo xông lên tận trời cao, bản thân hóa thành thanh kiếm, cứ như là một tiên kiếm tuyệt thế lộ ra sự sắc bén tuyệt đỉnh chém phá mấy xanh, keng một tiếng cắt đứt áo thần được hóa thành từ ký hiệu kia.
"Keeng!"
Đồng thời, nó bổ ra một kiếm chém thẳng lên trên chuông lớn màu vàng kia, lúc này chiếc chuông không ngừng run bần bật, trong ánh mắt giật mình của mọi người thân thể Thạch Hạo hóa thành kiếm, tức giận chém nát chuông lớn.
Sau mấy chục kiếm, hai bên đều phát ra ánh sáng lờ mờ, chuông lớn run lên mà Thạch Hạo cũng biến lại chân thân, dùng nắm đấm nện mạnh vào chuông lớn.
"Răng rắc!"
Rốt cuộc cũng xuất hiện vết rạn nứt màu vàng, chuông lớn phát ra tiếng giòn tan, nhanh chóng rạn nứt.
"Sao, chuông lớn bị phá, đạo binh của Nghị nhi muốn hủy diệt!" Rất nhiều người của hồ Ma Linh vẻ mặt rất khó coi, ai nấy cũng đều tức giận.
Những người khác như ngừng thở, trận chiến này muốn khép lại rồi ư? Mọi người nắm chặt nắm đấm, căng thẳng nhìn về phía trước.
"Bùm!"
Một quyền cuối cùng của Thạch Hạo nện mạnh xuống, chuông lớn nứt vỡ hóa thành mấy chục gần cả trăm mảnh vụn bay về bốn phương tám hướng, mà bên trong có một người bị hất tung ra ngoài, máu phun phè phè.
"Nghị nhi!" Có người kêu lớn.
"Thạch Nghị bị thương nặng, chắc thua rồi." Mọi người ồ lên, lập tức trở nên sôi trào, nhiều người cảm thấy cuộc đại chiến chuẩn bị kết thúc.
Nơi đây vô cùng náo động, vô cùng ầm ĩ.
Đột nhiên, một luồng kim quang hừng hực bay ra vồ giết tới Thạch Hạo, vô cùng nhanh, vượt qua tất cả dự liệu của mọi người.
Ngay khi chuông lớn bị phá nát, một bóng người phun ra đầy máu chớp mắt bị đánh bật ra ngoài, tất cả mọi người đều cho rằng Thạch Nghị đã trọng thương, trận chiến có khả năng phân thắng bại thì đột nhiên xảy ra kinh biến như thế này.
Đây là một con kim ô được thai ngén ở trong chiếc chuông lớn kia, thân chuông như là một quả trứng thần màu vàng tẩm bổ cho nó, mãi tới khi thành chuông bị phá vỡ thì nó mới xuất hiện đánh ra một đòn bất ngờ.
Nếu như nhìn kỹ, bóng người bay ngược ra ngoài kia cũng chỉ là một cái bóng mờ mà thôi, còn máu tươi phun phè phè cũng chỉ là hư.
"Đạo binh hóa thành thần thuật!" Có người kinh ngạc thốt lên, thủ đoạn như thế này cho dù là vương hầu cũng khó nắm giữ được, không ngờ giờ lại hiện ra trong tay của một thiếu niên!
Toàn bộ thủ đoạn, toàn bộ công kích đều được che giấu cho một đòn tuyệt sát mạnh mẽ cuối cùng này.
Chuông lớn cũng chỉ là vật dẫn ẩn chứa kim ô hóa thành bảo thuật, thời khắc cuối cùng mới hiển hiện!
Thạch Hạo tiêu tốn hơn nửa thần lực để phá vỡ mặt trời màu vàng kia, nhưng kết quả lại hóa ra chuông lớn, rồi khi đã đánh tan chuông lớn đó thì lại lộ ra một toan tính khác, bảo thuật kim ô được thai nghén hoàn toàn xuất thế.
Tất cả những việc này quá đột ngột, khi nó tiêu hao hơn nửa khí lực, hủy đi đạo binh của địch thủ thì không ngờ đây cũng chỉ mới bắt đầu, sát kiếp giờ mới xuất hiện!
Trái tim của Thạch Hạo đập thình thịch, mạnh mẽ thế nào cũng bị đánh cho trở tay không kịp, trong chớp mắt kim ô ập tới, nó né tránh không có bị móng vuốt sắc bén ấy bụp lên đầu của mình.
Thế nhưng, bả vai lại trúng chiêu, từng dòng máu tươi bắn ra, móng vuốt sắc bén đó suýt chút nữa đã phá nát bả vai nó, máu tươi chảy xối xả, có thể thấy được màu trắng của xương cốt.
Nó nhanh chóng rút lui thế nhưng kim ô thừa thế xông lên không tha cho nó, sau khi chiếm được tiên cơ thì gần như là kề sát trên người nó, vươn cái mỏ nhọn hoắc mổ thẳng tới con mắt của nó.
"Ầm!"
Hai cánh tay giao nhau ngăn lại cái mỏ chim màu vàng kia, cánh tay trái liền truyền tới cơn đau nhức tựa như là xương gãy, nơi tay mất đi một miếng thịt lớn, sâu tới tận xương.
Cũng bởi vì thân thể nó quá mạnh, nếu như là người khác thì thân thể đã nổ tung rồi, cho dù là sinh linh thuần huyết cũng phải gãy xương.
"Vù!"
Gió mạnh vù vù, hai cánh kim ô chấn động lao nhanh xuống, cơ bản không cách nào tránh né được, tốc độ quá nhanh, sát chiêu nối liền sát chiêu.
"Bụp!"
Ngực và bụng Thạch Hạo trúng chiêu, miệng ho ra đầy máu, thân thể bay ngược ra sau, trong lúc này, nó trợn mắt nhìn rồi há miệng phun ra phù văn, tiến hành phản kích.
"Bùm!"
Kim ô hóa hình, biến thành chân thân Thạch Nghị, hai chân đạp mạnh xuống, bịp một tiếng, một cái chân của Thạch Nghị đá thẳng lên trên ngực khiến cho thân thể nó lao nhanh va thẳng lên trên rào chắn.
Trong tiếng răng rắc, Thạch Hạo va nát một loạt rào chắn màu vàng, chiến trường Thiên Không bị hủy không còn ra hình thù gì nữa.
Mọi người ngây cả người, sát chiêu liên hoàn này khiến mỗi người đều run sợ. Những thủ đoạn trước đây đều che giấu để đạt được kết quả như thế này.
Thạch Nghị vọt tới, muốn tung ra một đòn cuối cùng lấy mạng của Thạch Hạo.
Thạch Hạo con mắt lạnh lẽo, nếu như hắn tới gần thì sẽ lập tức mở ra thập đại Động Thiên, chuẩn bị phát động công kích chớp nhoáng, tạm thời kéo chân hắn lại rồi sau đó mới là tuyệt sát.
Nó tin tưởng, ở giây phút thắng lợi này, một khi Thạch Nghị tới gần hơn phân nửa hắn sẽ thả lỏng cảnh giác.
Nhưng mà, Thạch Nghị cũng không có xông tới, còn cách một đoạn nữa thì đột nhiên lui nhanh lại, từ bỏ một đòn mấu chốt này.
"Đệ đệ, trở lại nào, ta cho đệ thêm cơ hội!" Thạch Nghị lên tiếng, vừa nãy hắn vô cùng hoảng sợ, đặc biệt là Trùng Đồng có chút đau nhức, cảm thấy có chuyện không tốt sắp xảy ra cho nên mới quyết đoạn rút lui.
Thạch Hạo không chút tiếng động tản đi thần lực, không có hiện ra thần uy nữa, từ nơi rào chắn đó đứng dậy, sắc mặt lạnh lùng, nói: "Bớt sủa đi!"
Nó thật sự nổi giận, lúc này nơi ngực cực kỳ đau nhức, đã bị thương nặng, nó phải thừa nhận rằng vị "huynh trưởng" này rất lợi hại, là một nhân vật hung ác khiến nó nhận lấy thiệt thòi lớn.
Thạch Nghị trong lòng căng thẳng, chỉ cần vài chiêu kia là sinh linh thuần huyết sẽ nổ tung dưới tay hắn, đặc biệt là một cước cuối cùng kia đủ để đạp tan Kim Cương Bất Hoại Thân, không hề nghĩ rằng vị tộc đệ này lại không chết.
"Hậu sinh khả úy mà!" Trên chiến xa, Thạch Hoàng than thở.
Các Tôn giả khác cũng thay đổi sắc mặt, ai nấy cũng phức tạp, bọn họ tự hỏi, khi còn trẻ có thể là đối thủ của hai người này không, quả là không thẹn với tên gọi thiếu niên Chí Tôn.
Bất luận kết quả của trận chiến này ra sao nữa, tên gọi của "Song Thạch" sẽ chấn động cả Hoang Vực, ghi vào trong sử sách.
Sau một khắc, hai người lần nữa lao về nhau, ầm một tiếng, trong hư không xuất hiện từng ngôi sao lớn, Thạch Hạo đứng ở trong đó giống như là đứng trong vũ trụ bao la sao trời vậy.
"Ồ, xảy ra chuyện gì thế?!" Mọi người kinh ngạc.
Trong chiến trường Thiên Không, Thạch Hạo đứng sừng sững ở nơi đó, trong hư không kia, sao lớn vô tận nối liền lại với nhau, như là tinh không lấp lánh, ánh sáng chói mắt.
Nó giống như là một vị Thần vương nhanh chân tiến tới, đẩy mạnh hết sao lớn này tới sao lớn khác về phía Thạch Nghị, khiến cho đối thủ không thể nào tránh thoát, bởi vì nơi đó đã hóa thành một vũ trụ.
"Thú vị, bảo thuật của di chủng mà được nó thăng hoa tới một bước này, khiến cho sinh linh thuần huyết nắm được quy tắc của bảo thuật này cũng phải khiếp sợ." Nơi xa trên không trung, lửa thần hừng hực, một bóng người đứng sừng sững nơi đó, trong con ngươi dâng lên ánh lửa màu đỏ thẩm, ở sau gã có mấy người hầu, tất cả đều là sinh linh thuần huyết.
Thạch Hạo diễn biến ra tinh hà vũ trụ, tia điện ầm ầm không dứt, đây chính là bảo thuật Toan Nghê đã thăng hoa tới cực điểm, được nó diễn biến tới một bước này.
Toàn bộ ngôi sao đều là sét hình cầu hóa thành nhật nguyệt ngân hà che kín cả chiến trường, nó cứ như là người thống trị của không gian vũ trụ nhỏ này.
"Ầm!"
Thạch Hạo đẩy mạnh những ngôi sao này tới, cảnh tượng rất khủng bố, tất cả mọi người đều trợn to hai mắt, đây là tuyệt sát nhen.
Ngay cả Vực Sứ sắc mặt cũng biến thành màu đen xì, bởi vì chiến trường Thiên Không hơn nửa là muốn đổ nát rồi.
Thạch Nghị gặp nạn, mặc dù hắn nắm giữ Trùng Đồng có thể nhìn thấu tất cả, thế nhưng cũng đã chậm rồi, sớm đã bị sao lớn vây quanh, bị nhật nguyệt ngân hà áp bức.
Sấm chớp bùng phát cứ như là đại dương mênh mông, hết ngôi sao này tới ngôi sao khác nổ tung, khí tức hủy diệt tràn ngập mỗi tấc không gian.
"Trùng Đồng khai thiên!" Hắn hét lớn, không thể không vận dụng thần năng tuyệt thế của Trùng Đồng nữa.
Hắn mở ra một vùng tịnh thổ, trong phạm vi một trượng này yên tĩnh không hề có chút tiếng động, ánh điện không thể tới gần, nơi đó vô cùng anh lành và an bình, chỉ có đôi mắt của hắn vô cùng sáng rực mà thôi.
Nhưng mà, công kích của Thạch Hạo không chỉ dừng lại ở đó, khi sao lớn không ngừng nổ tung, oanh kích lên vùng tịnh thổ thì một con Chu Tước vụt ngang trời, nhằm thẳng xuống vùng tịnh thổ đó.
Đây cũng là sát chiêu liên hoàn, không chém trúng địch thủ thì không ngừng lại.
Thạch Hạo mạnh mẽ thi triển bốn kích Chu Tước thái cổ hòng xông vào bên trong vùng tịnh thổ kia, hai tay diễn biến tạo nên một luồng sáng đỏ đậm rồi hóa thành một con chim nhỏ to bằng nắm tay bay vụt vào trong.
"Muốn chết!"
Thạch Nghị cười gằn, ánh mắt lóe lên, con Chu Tước kia lờ mờ như muốn bị phát nát.
Nhưng mà, một tiếng ầm phát ra, Chu Tước lại biến, từ đỏ đậm chuyển sang đen xì, hóa thành một con cá dài hơn một tấc bơi lội trong vùng tịnh thổ ấy, tốc độ cực nhanh, cứ như là một tia chớp màu đen vậy.
Mọi người như hóa đá, đó là gì? Vậy mà có thể qua lại trong vùng tịnh thổ mà Trùng Đồng đã mở ra, quả thật là quá nghịch thiên mà! Bọn họ cơ bản không thể thấy được, chỉ có hai người trong cuộc thì mới nhận ra, bởi vì con cá này bơi lội cực kỳ nhanh.
"Rầm!"
Con cá dài hơn một tấc quẫy đuôi một cái đánh mạnh lên trên lồng ngực của Thạch Nghị, khiến cho hắn ho ra máu ngay tại chổ, thân thể bay ngược ra sau đồng thời phát ra âm thanh của xương nứt.
"Côn Bằng!" Thạch Nghị cắn răng, dùng âm thanh chỉ mình nghe được nói ra hai chữ này, nhìn về phía Thạch Hạo, nói: "Ngươi đạt được thuật hoàn chỉnh?!"
Vào lúc này, hắn thoát ra khỏi vùng tịnh thổ có phạm vi một trượng đó, sao lớn bên ngoài nổ tung xung quanh hắn, có một vài tia điện gần đó đi vào trong thân thể hắn.
"Rất tốt, ta cần loại bảo thuật như thế!" Thạch Nghị gầm nhẹ, thông thiên động địa, thân thể phát sáng ngăn cản tia điện lại.
Cũng trong lúc đó, Thạch Hạo chuyển động, tuy không có hóa thành hình thái của Côn Bằng thế nhưng bản thân lại phát sáng ánh vàng kèm theo là lấm tấm màu đen, đây giống như là Côn Bằng hình người, cực tốc vọt tới gần đó.
"Đưa ngươi bảo thuật!" Nó nện xuống một quyền nhắm thẳng mi tâm Thạch Nghị, cả người đều là ký hiệu Côn Bằng, vận chuyển lực Côn Bằng, khủng bố ngập trờil
"Xoẹt!"
Con mắt của Thạch Nghị mở to, mắt phải đen thui, chùm sáng màu đen cứ như ngọn lửa lao ra ngoài, nhìn kỹ thì không phải là lửa mà là do ký hiệu cổ xưa ngưng tụ mà thành, con mắt này đại biểu cho hủy diệt, một tia ánh đen bắn ra đối kháng với Thạch Hạo.
Thạch Hạo chuyển dời thân thể, ánh đen xẹt qua sát thân thể nó, lập tức máu tươi đầm đìa, suýt chút nữa đã bị xé rách, quả nhiên kinh khủng!
Nó lại đập xuống một quyền chấn động cả chiến trường, Thạch Nghị cực lực né tránh nhưng vẫn bị quẹt trúng cánh tay, lúc này thanh âm răng rắc vang lên, tiếng gãy xương truyền ra ngoài.
Lúc này Thạch Hạo cũng có tốc độ cực nhanh, thân pháp Côn Bằng vận chuyển tới cực hạn, lần nữa né tránh ánh đen mang tính chất hủy diệt kia, đuổi theo Thạch Hạo đang lao ngược về sau kia, một cước nện mạnh xuống.
"Ầm!"
Thạch Nghị không kịp né tránh, chỉ còn cách dùng hai tay ngăn cản, tiếng răng rắc lần nữa vang lên, cánh tay suýt chút nữa đã gãy lìa, đồng thời, một cước này đá trúng lồng ngực hắn, lập tức nơi đó lõm xuống một lỗ lớn.
Khóe miệng của hắn không ngừng hộc ra máu tươi, va nát những tảng đá lớn của chiến trường Thiên Không.