Bên trong hoàng cung nguy nga tráng lệ, long khí bốc lên cuồn cuộn, những luồng ánh sáng mờ mịt bao phủ nơi đây, khiến nơi đây toát lên vẻ mông lung xen lẫn mờ mịt, trông thật giống với thần cảnh.
Chiến Vương và tên thị vệ lớn tuổi vô cùng hài lòng, tốc độ sửa chữa thật làm người khác phải giật mình. Bọn họ đâu thể ngờ Nhân Hoàng ấn lại đáng sợ đến vậy, có thể chủ trì các toà pháp trận thượng cổ.
Thời gian dần trôi đi, cảnh tượng hoàng cung trở nên khác hẳn, càng lúc càng toát lên vẻ trang nghiêm và thần thánh. Các toà cung điện to lớn đều vàng óng ánh chẳng khác gì Thiên cung ở thượng giới.
"Gần đủ rồi, trận pháp đã khôi phục được chín thành, phần còn lại từ từ làm cũng được." Chiến Vương nói.
Thạch Hạo cũng rất hài lòng, tiến độ này thật sự rất nghịch thiên. Những toà trận pháp thần linh vốn bị nghiền nát trong đại kiếp nạn đều đã dần khôi phục khí tức mạnh mẽ của mình.
Tuy nhiên, cả quá trình này khiến người ta phải líu lưỡi, bởi vì các vật liệu trong bảo khố hoàng cung cũng đang giảm xuống nhanh chóng. Thạch Hạo lòng đau như cắt, nước mắt tuôn như mưa, thầm than thật quá xa xỉ đi mà.
Nhất là những thần liệu kia đều là trân phẩm hiếm thấy ở thế gian, cả trăm ngàn năm cũng khó lòng tìm được một loại.
Đây là toàn bộ những tích luỹ của Thạch quốc từ thượng cổ cho tới nay. Thật sự không thể tìm thấy chúng ở bên ngoài. Chúng đều là những vật liệu trân quý đến mức chỉ đếm được trên đầu ngón tay.
Đại trận trong hoàng cung nhiều vô số, liên kết với nhau thành từng mảng, hơn nữa đều là trận pháp Thần cấp, vì dù sao trong những năm tháng thượng cổ, Tế Linh và Thủy Hoàng đều đã thành thần, đương nhiên có năng lực bố trí các đại trận như thế này.
Sau khi đại trận khôi phục không bao lâu, Chiến Vương cười ha hả cho rằng dù là cường giả ba giáo dám đến đây gây sự cũng sẽ có đi mà không về.
Thạch Hạo gật đầu, nhưng cuối cùng lại nhíu mày, nghĩ tới một vài vấn đề.
"Tuy trận pháp mạnh mẽ nhưng một ít vương hầu và đám hoàng tử công chúa cũng biết về nó. Bọn chúng mà cõng rắn cắn gà nhà thì sẽ có vấn đề đấy."
Thạch Hạo nghĩ đến loại tai hoạ ngầm này vì mấy ngày trước, chính Túc vương đã thông báo cho tu sĩ ba giáo về bí mật của trận pháp trong hoàng cung để chúng tiến hành phá trận.
"Bọn chúng chỉ biết chút da lông, không tạo được sóng gió gì đâu." Chiến vương tuy nói vậy nhưng trong lòng cũng không nắm chắc, có chút nghi ngờ.
"Nếu có thể, hãy biến hoá trận pháp này đi đôi chút, như vậy sẽ ổn hơn." Thạch Hạo tự nhủ, sau đó dùng tay miết nhẹ Nhân Hoàng ấn đang phát sáng lấp lánh, rồi lại rót thần lực vào. Nó luôn cảm giác rằng pháp ấn này còn quan trọng hơn cả những thứ trong hoàng cung.
"Hả?" Đúng lúc này, phù văn bỗng phủ kín bầu trời. Trong lòng Thạch Hạo bỗng xuất hiện một dấu ấn khó hiểu, không ngờ thứ này lại có thể liên thông với nó, và hỏi nó có muốn thay đổi bố cục đại trận này hay không.
Thạch Hạo khiếp sợ, thầm nghĩ lẽ nào Nhân Hoàng ấn thật sự có linh tính? Thứ này vốn là cái xác bị Đả Thần Thạch lột ra, chẳng lẽ sau khi hoá thành pháp ấn đã tự xuất hiện linh trí?
Sau khi nó gật đầu, Nhân Hoàng ấn phát sáng rồi khống chế những chỗ có bố trí trận pháp thần linh trong hoàng cung, mặt đất ầm ầm rung chuyển, ngũ hành điên đảo.
Hàng loạt đại trận lệch vị trí, ngũ hành cải biến, kết cấu trận pháp biến dạng đi rất nhiều, đã thay đổi hoàn toàn so với đại trận ban đầu.
Thạch Hạo hơi giật mình, sau đó cười to. Biến hóa này thật vô cùng tốt. Hiện tại, nó rất trông chờ bọn Vương hầu hoàng tử công chúa "dẫn sói vào nhà" kia sẽ bắt đầu tạo phản và dẫn đám tu sĩ ba giáo tiến vào trận bằng "con đường tắt" này.
"Đúng là một khối thần ấn!" Thạch Hạo than nhẹ. Hiện tại, chỉ có Chiến Vương và gã thị vệ lớn tuổi biết được nó nắm giữ khối ngọc tỉ này. Tu sĩ ba giáo đều cho rằng thứ này đã vỡ nát trong đại kiếp nạn, bởi vì ở trung ương Thiên cung cũng có một khối bảo ấn bị đánh sứt mẻ tùm lum.
Nó tin tưởng, hai người này sẽ không để lộ bí mật, tạm thời không còn người nào khác biết việc này.
Thứ này vô cùng khó lường, có được nó thì giống như đã nắm giữ toàn bộ trận pháp thần linh, hiểu được bảo thuật trấn quốc. Hơn nữa, bảo ấn lại còn có thể gánh vác số mệnh cả một quốc gia.
Khi tai hoạ ngầm trong hoàng cung biến mất, đại trận thần cấp bày bố xong xuôi, Thạch Hạo rốt cuộc cũng yên lòng, bình tĩnh thong dong bắt tay xử lý một vài vấn đề.
"Ngươi không thể hành quyết ta!"
Trên pháp trường, vài tên chiến tướng la lớn, ra sức giãy dụa, nhưng kết quả tốn công vô ích. Những binh sĩ kia giơ lưỡi dao lên cao, sau đó chém mạnh xuống với thần thái hung thần ác sát.
"Phụt phụt" Tiếng máu bắn vang lên, đầu người lăn long lóc.
Đây là những chiến tướng bị bắt giữ lúc trước. Thạch Hạo không hề lưu tình, một tên cũng không tha, sai người hành quyết toàn bộ.
Để loại người như vậy phụ trách thủ hộ hoàng cung, thật sự điều sỉ nhục đáng bị cười nhạo. Bọn chúng dám ngang nhiên dẫn tu sĩ ba giáo tiến cung không chút kiêng nể, đúng là hạng ăn cây táo rào cây sung.
Hiện tại thế cục đã tạm thời ổn định, đây là thời điểm tốt để thanh toán bọn này. Thạch Hạo không hề lưu tình, đám này đều vượt qua điểm giới hạn có thể dung thứ, lưu lại chỉ gây thêm tai họa mà thôi.
Nhưng, đây chỉ mới là sự bắt đầu!
Ngày hôm đó, cả Thạch đô chấn động. Tân hoàng vừa xuất hiện sau mấy ngày mất tích liền thể hiện vẻ máu lạnh tàn nhẫn, bắt đầu chỉnh lý hàng loạt vấn đề trong Hoàng đô.
"Cái gì, hắn tự mình dẫn quân đến?!" Một chiến tướng cực kỳ kinh ngạc.
Vốn tưởng rằng sóng gió đã qua, cũng chưa từng nghĩ Thạch Hạo tự mình đánh đến, còn dẫn theo đại đội nhân mã xuất hiện tại binh doanh ngang nhiên hỏi tội mình.
"Tân hoàng, ngươi mới kế vị mà đã muốn tàn sát cựu thần trong triều? Ngươi không sợ người trong thiên hạ lạnh lòng sao?"
Việc đến nước này, tên chiến tướng biết hơn nửa là mình sẽ gặp nguy hiểm. Trong lòng hắn sợ hãi nhưng miệng lại lớn tiếng chất vấn, hòng tìm được một con đường sống.
Hắn đã muốn chuồn sớm từ lâu nhưng không biết vì sao mấy hôm nay lại bị giám sát chặt quá, khó có thể xài tuyệt chiêu “bảy chọ”. Vốn còn tưởng rằng có thể được xử nhẹ, hưởng khoan hồng, nhưng giờ thấy tiểu Thạch đích thân đến, hắn biết mình sắp tiêu đời rồi.
"Ngươi đã phản quốc, còn mặt mũi gì mà kêu la lạnh với chả lòng. Giết không tha!" Thạch Hạo lạnh lùng nói, tay phất lên, lão thị vệ lao tới. Chỉ nghe một tiếng “oanh”, một quyền của lão thị vệ đán tên cẩu nô tài tan xác.
Ở hiện trường máu chảy đầm đìa, khiến rất nhiều người hoảng sợ, sắc mặt tái nhợt.
Tổng cộng ba tên cầm đầu quân doanh phải đền tội. Thạch Hạo chỉ giết kẻ cầm đầu, chứ không muốn nhổ cỏ tận gốc. Không ít người lập tức thở phào nhẹ nhõm.
"Nên đi Chu Tước doanh." Thị vệ lớn tuổi nói. Giờ hắn đã trở thành thống lĩnh trong hoàng cung, thực lực bản thân vô cùng mạnh mẽ, tiến vào cảnh giới Vương hầu đã lâu, là nhân vật tuyệt thế đã đặt một chân vào cảnh giới Tôn giả.
Thống lĩnh của Nhân Hoàng đời trước là một con chim Bằng, bản lĩnh rất siêu phàm. Gã thị vệ chính là đệ tử của tên chim Bằng kia, vì vậy, khi tiếp chưởng vị trí thống lĩnh, tất cả mọi người đều kính phục.
Chu Tước doanh binh hùng tướng mạnh, có thể nói là tinh nhuệ trong tinh nhuệ. Chỉ là chiến tướng nơi đây đã từng âm thầm tạo phản, cấu kết cùng Bất Lão sơn, nhất định không thể giữ chúng lại.
Tên chỉ huy đội quân đông tới hàng nghìn người này được hưởng quyền lợi hết sức lớn lao. Mấy ngày nay, lòng hắn bồn chồn không yên, muốn đi ra ngoài nhưng không được, điều làm hắn rất lo sợ.
Hắn cảm thấy có lẽ mọi việc sẽ không bại lộ, dù sao đều là hành động bí mật.
Nhưng hôm nay, tân hoàng đã đến điều động Huyền Vũ doanh, Chân Long doanh phối hợp từ xa. Không những thế, Thạch Hạo còn tự mình dẫn theo vài người, bọn họ từ trên trời lao xuống, xông thẳng vào đại doanh.
"Bày trận!" Tên chiến tướng dứt khoát ra lệnh. Khi thấy tân hoàng dẫn binh xâm nhập quân doanh, liền hiểu ra mọi chuyện, lập tức động thủ.
Không phải hắn không có chuẩn bị. Bất Lão sơn để lại mấy vị cao thủ để giúp đỡ hắn. Thậm chí họ còn tế ra một kiện Thánh khí, trong đó lợi hại nhất chính là một tòa đại trận.
Nhưng trong mắt Thạch Hạo, sự chuẩn bị này thật quá tầm thường. Tay nó cầm một thanh thần kiếm chém xuống. Đây không phải phàm vật, mà là pháp kiếm thần linh.
Hơn nữa, đám Chiến vương và gã thi vệ lớn tuổi cũng đồng loạt ra tay khiến đại trận lập tức tan vỡ..
"Bụp! "
Thạch Hạo chém xuống một kiếm, ánh sáng thần thánh như mặt trời chói lọi. Một tiếng "bụp" vang lên, đầu tên chiến tướng bị chém đứt lìa. Phù văn thần linh vô biên kia như một luồng sáng bao phủ bầu trời, trông cực kỳ đáng sợ.
Khắp Chu Tước doanh đều chấn động, binh sĩ đều sợ vãi cả linh hồn.
"Kẻ phản quốc giết không tha, những người khác bỏ vũ khí xuống, đứng nguyên tại chỗ, chuyện cũ bỏ qua." Tiếng hét lớn truyền đến, khiến cho linh hồn ai nấy đều run lên.
Người chính thức tham dự cũng chỉ có hạn, là một ít đầu lĩnh, những người khác căn bản không biết gì, hoàn toàn làm việc theo mệnh lệnh. Lúc này tân hoàng bống nhiên xuất hiện như thần linh, tất cả đều quỳ lạy, tung hô vạn tuế, khí thế lên tới trời xanh.
Vỏn vẹn nửa ngày, Thạch Hạo chém liên tục mười ba vị Chiến tướng, khiến mọi người nhìn ra thủ đoạn thật sự của nó. Vốn tất cả đều cho rằng nó nhỏ tuổi, lại lặng thinh suốt mấy ngày, không hề có động tác lớn nào. Bọn họ chưa từng nghĩ nó lại khát máu đến thế.
Rất nhiều người sợ hãi, tân hoàng chỉ mới mười lăm tuổi nhưng lại lãnh khốc vô tình đến vậy, khiến những kẻ trong lòng có quỷ sợ hãi.
Lúc này Hoàng đô giới nghiêm, bọn hắn không dám vọng động, cũng không dám chạy trốn, do đã có hai vị Chiến Tướng làm như vậy, kết quả bị tiểu Thạch tự mình đuổi theo, giết chết toàn bộ.
"Tàn nhẫn như vậy, không phải là khí độ của bậc Đế vương."
"Đừng nói bậy, những tên đó đều là kẻ mưu phản. Tuy rằng ngươi có làm một số việc sai trái nhưng không đến mức đáng chết. Nếu như lại muốn dựa vào dư luận mà tạo áp lực, lúc đó thì có lẽ sẽ ngỏm thật đấy."
Trong thành không ít người nghị luận, làm dấy những cơn sóng ngầm trong lòng người, không khí vô cùng khẩn trương.
Mọi người hiểu răng tân hoàng muốn thanh trừng đến cùng. Một vài người cảm thấy bàng hoàng, một đám khác thì đứng ngồi không yên.
Rất nhanh, trong hoàng cung đã truyền đến tin tức xác thực, công bố khắp Hoàng đô. Các bộ thế lực quân đội, các chiến tướng có vấn đề đều đã bị thanh trừ, những người khác thì không cần suy nghĩ nhiều.
Cuối cùng mọi người nhẹ nhàng thở phào. Tối thiểu, các đại quân doanh đều vững chắc, không còn người sợ hãi, tất cả đã bình tĩnh và ổn định lại.
Ngay sau đó, một số Vương hầu trước kia chưa được trọng dụng bắt đầu lên cầm quyền, chính thức nắm giữ hết thảy binh mã.
Tuy nhiên, Thạch Hạo vừa mới đăng cơ, sóng gió xảy ra với nó vẫn chưa ngừng. Sau khi nắm chắc các đại binh doanh, nó lại tiếp tục vung thanh thần kiếm đẫm máu của mình lên.
"Cái gì? Bắt đầu động thủ với phủ đệ vương hầu?" Có người kinh hãi. Mặc dù biết chuyện này tất nhiên sẽ xảy ra, nhưng vẫn lo lắng không yên.
Mấy ngày trước, Thạch Hạo một mình xâm nhập Hoàng Đô, lúc đánh vào hoàng cung, từng có một đám vương hầu cấu kết với đại giáo ngoại vực để làm loạn giống bọn Túc vương, Lan vương, Côn vương. Những người này bị giết chết tại chỗ, nhưng gia tộc của bọn hắn vẫn còn, sớm đã bị đám Chiến vương giám sát chặt chẽ, phái cường giả trấn thủ, không cho bọn chúng rời khỏi Thạch Đô.
Hiện giờ, sau khi Thạch Hạo đã bước đầu khống chế được tình hình, liền khai đao với mấy thế lực Vương tộc nội tình cường đại này.
Mọi người cho rằng, dù thế nào tân hoàng cũng phải chờ thêm một thời gian ngắn, hoặc thậm chí là âm thầm xử lý, chưa từng nghĩ hắn lại thẳng thừng như vậy, không chút che giấu, lập tức ra tay.
Nhiều người thoáng rùng mình, mặc dù tân hoàng còn trẻ nhưng cũng quá cứng rắn tàn nhẫn. Chỉ mới kế vị nhưng đã không hề nhân từ, cũng không lưu lại ấn tượng tốt đẹp nào mà cực kỳ quyết đoán và lãnh khốc vô tình.
Khi ra tay, đương nhiên nó đã cân nhắc nhiều phương diện. Lưu lại những vương hầu này chắc chắn sẽ là mối họa lớn, như vậy, không bằng sớm gạt bỏ. Quan trọng hơn, trận pháp thần linh tiêu hao quá nhiều tài liệu, bảo khố hoàng cung sắp cạn kiệt, nó muốn bổ xung lại.
Những vương hầu này truyền thừa lâu đời, nội tình rất thâm hậu. Ngoài ra, thậm chí còn có người cùng đám hoàng tử đánh cắp rất nhiều tài bảo hiếm thấy trong bảo khố.
Chiến vương, gã thị vệ lớn tuổi và một ít nhân vật cường đại cấp Vương chia ra hành động, tịch biên tài sản của các vương hầu phủ đệ mưu phản. Kẻ nào dám phản kháng, giết chết không tha.
Một ngày này, cả Thạch Đô đều chấn động, rất nhiều người run rẩy sợ hãi.
Mà Thạch Hạo thì tự mình đánh tới phủ Vũ Vương. Nó muốn xoá bỏ bộ tộc này!